Nhân dịp Đại Hội Trực Thăng Kỳ III, QUEENBEE-1 tặng chiến hữu tài liệu:
Ngành Trực thăng đáng lẽ trở thành Lữ Ðoàn Không Kỵ (ARVN/Air Cavalry)
Năm
1964, là thời điểm chuẩn bị cho một cuộc leo thang chiến tranh tại Việt
Nam với chìa khoá chính là ngụy tạo ra vụ “Tonkin Incident” để mở rộng
đường Xa lộ Harriman (đường mòn HCM hay đường 559) cho lính BV vào cưỡng
chiếm miền nam. Lúc nầy Very Very Secret Society muốn QLVNCH phải có
Quân-chủng Lữ đoàn Không Kỵ (Air Cavalry) để cùng Mỹ với sư đoàn Air
Cavalry 101 tiêu thụ 5.000 chiếc Hueys, (vì nhu cầu cấp bách Thiếu tá
Nguyễn Huy Ánh sẽ là Lữ đoàn trưởng 1965 đầu tiên đúng ngay vào lúc
TQLC Mỹ đổ bộ Ðà Nẳng) Nhưng việc đó không xảy ra vì ngân quỹ quá tốn
kém.
Nếu
không có lực lương trực thăng, Pentagon sẽ coi nhẹ về VNAF, một quân
chủng nhỏ chỉ cần tiêu xài các chiến cụ thặng dư, lổi thời như T-6,
T-28, T-37, T-38 với thời gian huấn luyện và tập oanh kích các mục tiêu
là vừa đủ để rơi rụng là vừa, nên không muốn họ phải hy sinh như những
phi công ưu tú Không Quân, Hải Quân và Marine Corp Mỹ; vì họ phải giải
quyết thanh toán cho hết những món hàng giết người thặng dư còn tồn kho
quá nhiều như F-100, RF-101, F-104, F-105, F-4, Skyhaw, Crusader,
Corsair, Intruder . ..vào khoảng vài ngàn chiếc và theo dự trù bằng đáp
số qua máy tính thì cũng gần 1.000 phi công trở thành POW với cái giá
phải tiêu xài cho hết thứ quỷ nầy trong sách lược “Khổ nhục kế”. Còn
trực thăng Hueys không thôi cũng 5.000 chiếc, HK nhứt định không đem về
Mỹ nếu có xuống HKMH cũng đẩy xuống biển; dĩ nhiên, đoàn viên Air
Cavalry và anh em trực thăng VNAF rán mà chống chọi với thần chết khi
phải tiêu xài cho hết 5.000 chiếc. Những phi cơ dành cho anh em khu trục
VNAF như T-6, T-28, T-37, T-38 cũng không nhiều lắm, chỉ để vừa đủ
luyện tập Take Off and Landing, hoặc ra chiến trận với một số bom đạn
khiêm nhường hạn chế cho thực tập và sẽ hư hại sau đó qua huấn luyện,
hoặc hành quân là vừa đủ. Riêng các AD-6 phía Hà Nội xin được giảm bớt
phân nửa hoả lực vì sự chính xác đem cho Lê Ðức Thọ quá nhiều thiệt hại,
kết quả AD-6 chỉ mang theo 6 racks là 6 quả Bom mà thôi hay đình động
là tốt nhứt. Thường khi Lê Đức Thọ đòi hỏi điều gì đều được VVSS thoả
thuận ngay vì sợ Thọ không chịu tiếp tục cuộc chiến thì bể kế hoạch
Eurasia-1. Như cuộc so gân 1967 giữa LX & TQ, 6-Buá Thọ đòi nghỉ
chơi W.A.Harriman toá hỏa tam tinh, bèn trước tiên an ủi Thọ dù có trên 1
triệu lính thì cũng đánh đấm vui chơi rồi Mỹ cũng rút về như đã hứa:
“Ðánh Cho Mỹ Cút Ngụy nhào” mà … yên chí! Thế là cán bộ cao cấp VC bị
thương thì trực thăng CH-53 sơn màu ngụy trang sẽ tản thương về chân đèo
Lập-Cập đường 7 nam Lào, qua vĩ tuyến 17 và C-130A màu xám tro không số
sẽ tiếp tế cho VC trên đường 559 (nhưng vì gấp quá không kịp bôi chử
“Handle with care”, hình nầy sau cuộc chiến phóng viên Ðông Âu bán cho
Mỹ kiếm ít tiền và có hình trong 2 tác phẩm “The New Legion by Vinh
Truong”)
Thật
tình nghĩ vậy nhưng không phải vậy, chính cũng là do cá tinh Nguyễn Cao
Kỳ bởi W.Colby chọn theo hai tiêu chuẩn của VVSS dặn dò; trẽ tuổi tính
tình hay bốc đồng và dám nói dám làm, hai điều nầy Kỳ đã chứng minh. Vì
thế khi tướng Kỳ xin Mỹ cấp cho F-4 Panthom, F-105 Thunderchief, nhưng
Old Crocodile (Harriman) thẳng thừng bác bỏ vì tính bốc đồng của Kỳ. Làm
sao ngăn cản được Kỳ cho oanh tạc các đê điền, ụ-đập trên sông Hồng Hà?
Phi công MIG/21 cần có đường băng cơ hội để tập luyện Dog-fight cho sau
nầy; làm sao có runways nguyên vẹn để Mig cất cánh tập Kh ô ng Chiến
với Mỹ, nhứt là bốn điểm Cargo depot quan trọng như dưới chân đèo Mụ
Giạ, Ban Kai và Ban Raving, và Căn cứ-611 để cưỡng chiếm miền nam…chỉ
cần một viên đại bác 20 ly là depot nầy sẽ trở thành xác pháo như chơi.
Phi công Hoa Kỳ cho là vùng SAM envelopped, nếu lỡ bay ngang bị hoả lực ở
dưới ‘thọt lên’ cũng phải bỏ của chạy lấy người không được quyền trả
đũa.
Vào
chiến dịch Linebacker-1 (mùa Hè đỏ lửa 72) khi Mỹ rải mìn giải toả cho
hết loại lỗi thời MK-52 vào tất cả các hải cảng BV để tiêu xài cho hết
thứ quỷ nầy, nếu VNAF có F-4, F-105 họ thả vào runways thì làm sao Mỹ
vin vào cơ hội thả Mìn nầy mà bí mật để cho vận tải cơ AN-2 của LX đáp
xuống thả các vật liệu điện tử, khoa học phòng không cho Hà Nội; Nếu
di-chuyển bằng tàu hoả thì Trung Cộng sẽ copy kỹ thuật là cái chắc!
Chúng ta cũng thừa khả năng nhìn vị Tư lệnh bốc đồng như thế nào, Kỳ đã
thỉnh cầu Mỹ nhưng không được thoả mãn là có lý do?
Như
cây cầu Hàm Rồng đã có biết bao nhiêu Phi Cơ bị bắn rơi nơi đó vì chỉ
dùng bom nổ thường, mà không được Salvo, mỗi pass chỉ hai trái Bom GP mà
thôi, thay vì chỉ cần bắn một trái hỏa tiễn Pul-Pulp vô tuyến điều
khiển là xong chiếc cầu. Để rồi không biết bao nhiêu tù binh Mỹ phải bị
bắn rơi, trong đó có Đại sứ Peterson tại VN sau nầy (1995) và Thượng
Nghị Sĩ John McCain…dĩ nhiên, quí vị nầy được VVSS hậu tạ xứng đáng.
Để
đổi lại, Hoa-kỳ khai thác được phương cách chống hỏa tiễn phòng không,
bằng cách xử dụng hệ thống quang-tuyến Sensor phát hiện vật lạ với một
tốc độ gia tăng bắn tới Phi-cơ và máy dò-tìm sẽ báo động ngay trong nón
bay của Phi Công qua tín hiệu SAM-SAM-SAM… Lúc nghe được tín hiệu,
Phi-công chỉ cần nhào lộn hay đổi hướng thật gắt, là hỏa tiễn sẽ bị mất
đà và trượt qua một bên.
KQ: TRƯƠNG VĂN VINH