Việt Cộng đã hoàn thành cuộc xâm lăng Miền Nam. Nhưng chúng không buông
tha những người Miền Nam đã thoát ra khỏi nanh vuốt của chúng. Vì là
đảng cướp chính quyền một cách phi nhân, phi nghĩa, nên chúng rất sợ
chính quyền của chúng bị mất vào tay người yêu nước.
Do đó, Việt
Cộng đã dùng mọi thủ đoạn để bôi bẩn chính nghĩa của Miền Nam nhằm vô
hiệu hóa nỗ lực quang phục quê hương của Người Quốc Gia.
Trước
hết, Việt Cộng dùng tên phản Tướng Đỗ Mậu viết sách sỉ nhục cả gia đình
Tổng thống Ngô Đình Diệm. Đỗ Mậu là lính Khố Xanh, được Tổng đốc Ngô
Đình Khôi phái sang kéo xe cho ông Ngô Đình Diệm, sau khi ông Diệm từ
chức Thượng thư Bộ Lại vì chống chính sách cai trị của Thực dân Pháp.
Khi được vua Bảo Đại bổ nhiệm làm Thủ tướng năm 1954, ông Diệm cần có
người trung thành phục vụ. Đỗ mậu cùng quê Quảng Bình, thuộc cấp cũ, nên
được ông Diệm tin dùng, thăng chức cho ông Mậu lên Đại tá, Giám đốc An
ninh Quân đội, kiêm Quân Ủy trưởng đảng Cần Lao. Năm 1963, Đỗ Mậu thông
đồng với các Tướng lãnh đảo chánh Tổng thống Ngô Đình Diệm.
Ra
hải ngoại, Đỗ Mậu được một nhóm đệ tử của Trí Quang tôn vinh là nhà
nghiên cứu Phật giáo. Chúng viết sách cho Đỗ Mậu đứng tên, miệt thị Tổng
thống Ngô Đình Diệm, Mưu toan này có hai mục đích: Thứ nhất là triệt hạ
uy danh nhà lãnh đạo khai sinh ra nền Cộng Hòa; thứ hai là kết tội Công
Giáo làm tay sai Thực dân xâm lăng Việt Nam.
Trong nước, tên sát
nhân Nguyễn Đắc Xuân cũng tuân theo lệnh Đảng, miệt thị gia đình Tổng
thống Ngô Đình Diệm và Công Giáo như nhóm Đỗ Mậu để bôi bẩn chính nghĩa
đấu tranh cho giá trị VNCH. Hễ ai có tư tưởng hay hành động chống lại
bọn Việt Cộng, thì bọn tay sai của chúng liền chụp cho cái mũ “Hoài
Ngô”!
Tôi
là một Phật tử, có tư tưởng chống Tổng thống Ngô Đình Diệm trước năm
1963, chống tập đoàn thống trị tàn ác với nhân dân, tiêu diệt nền văn
hóa của Tổ tiên, mắc mớ gì mà tôi Hoài Ngô? Tôi Chống Cộng vì không muốn
ai coi mình là người không còn lương tri thôi!
Vốn biết dã tâm
của Việt Cộng, tôi luôn luôn đề cao cảnh giác về những hoạt động xâm
nhập của Việt Cộng vào Cộng Đồng Quốc Gia nhằm làm ung thối mọi tổ chức,
dù là tổ chức ái hữu hay tôn giáo, văn hóa. Cách làm của Việt Cộng là
dùng người Việt Quốc gia chống Người Việt Quốc gia, là một chiêu ném đá
giấu tay vô cùng nguy hiểm. Để tránh sự hàm hồ, tôi không bao giờ vu
khống, chụp mũ ai là Việt Cộng, vì tìm cho ra bằng chứng cụ thể kẻ ném
đá giấu tay cần phải có một cơ quan điều tra phản gián. Tôi chỉ nêu lên
nghi vấn để đương sự trả lời trước công luận cho rõ trắng đen trong thời
buổi vàng thau lẫn lộn và để đồng bào lưu tâm cảnh giác đề phòng thôi.
1_ Chẳng hạn, tôi không vu ông Nguyễn Xuân Nghĩa
– cháu Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Cộng sản – là Việt Cộng.
Tôi chỉ hỏi ông Nghĩa là ai, mà có những hành vi rất đáng nghi ngờ. Ông
Nghĩa ở Miền Nam, sang Pháp du học, đỗ bằng Cao đẳng Thương Mại (Hautes
Études Commerciales viết tắt HEC), về nước làm việc trong Chính phủ VNCH
với chức vụ ngang hàng Thứ trưởng. Khi Miền Nam mất vào tay Việt Công,
ông Nghĩa ở lại và được chế độ mới ưu đãi. Sau 5 năm, ông Nghĩa được
đảng cho sang Pháp bằng đường chính thức, nghĩa là công khai ra phi
trường và được tiễn đưa.
Tốt
nghiệp ở Pháp, ông Nghĩa nói tiếng Pháp giỏi như người Pháp, với mảnh
bằng HEC, chắc chắn ông Nghĩa kiếm việc dễ dàng. Nhưng ông bỏ nước Pháp,
sang Hoa Kỳ không phải để kiếm việc làm, mà để gia nhập Mặt Trận Kháng
Chiến Hoàng Cơ Minh với chức vụ Tổng Tuyên Huấn (tức là nhà chỉ đạo tư
tưởng của Mặt Trận).
Dù vậy, tôi chưa đủ chứng cớ để đặt vấn đề.
Tới khi đọc Hồi Ký của Cụ Phạm Ngọc Lũy chê trách bộ phận Tình báo –
Phản gián của Mặt Trận làm việc tắc trách, không điều tra đối tượng một
cách kỹ càng. Trong nội bộ Mặt Trận từ ngày có sự hiện diện của Nguyễn
Xuân Nghĩa mới xảy ra sự phân hóa. Qua sự tiết lộ của Cụ Phạm Ngọc Lũy,
người đọc ắt phải hiểu Cụ Lũy nghi ngờ hành tung Việt Cộng của Nguyễn
Xuân Nghĩa.
Tôi
đã có tờ báo ở Bangkok đăng hình Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh nằm chết bên
vũng máu từ năm 1987. Thế nhưng tờ báo Kháng Chiến dưới sự “chỉ đạo” của
ông Tổng Tuyên Huấn Nguyễn Xuân Nghĩa vẫn đăng thư của chiến hữu Chủ
tịch từ chiến khu Quốc nội gửi ra thăm đồng bào quốc ngoại vào dịp Tết
Nguyên Đán và thăm các “cháu nhi đồng” vào dịp Tết Trung Thu. Mấy chữ
các “cháu nhi đồng” gợi cho tôi nhớ đến giọng điệu HCM vô cùng. Mãi 14
năm sau, Mặt Trận mới công bố Chiến hữu Chủ tịch đã qua đời! Nhận thấy
hành động buôn xác chết Hoàng Cơ Minh của ông Tổng Tuyên Huấn, tôi càng
nghi ngờ hành tung của ông Nghĩa hơn.
Cho
đến khi ký giả A. C. Thompson cho biết ông Nguyễn Xuân Nghĩa tiết lộ
ông đã tha mạng cho nhà báo Đỗ Ngọc Yến, Chủ tờ Người Việt, thì mối nghi
ngờ của tôi đối với Mặt Trận có nhóm đặc nhiệm K-9 là thật. Nhà báo Đạm
Phong, vợ chồng Lê Triết rất có thể bị K-9 thanh toán. Nếu Mặt Trận
không nhúng tay vào tội ác, tại sao Mặt Trận không lên án bọn sát nhân
hoặc treo tiền thưởng cho bất cứ ai tìm ra thủ phạm để đồng bào không
nghi ngờ mình là thủ phạm? Lúc bấy giờ tôi rất muốn lên tiếng đặt vấn đề
với Mặt Trận, nhưng tôi tin không có tờ báo nào dám đăng. Chứng cớ là
bài báo “Vàng Rơi Không Tiếc” của anh Đào Vũ Anh Hùng, không tờ báo nào
dám đăng, ngoại trừ Giai phẩm Lý Tưởng của Không Quân do tôi làm Chủ
bút. Tôi đã bị Mặt Trận khủng bố. May nhờ có Internet, báo chí Việt Nam
không còn độc quyền thông tin, cho nên tiếng nói của những người có
lương tâm như tôi mới có thể đến với độc giả.
Trước
khi cuốn phim “Terror In Little Saigon” của anh A.C. Thompson xuất
hiện, tôi đã viết cái chết của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh và các chiến hữu
tháp tùng, là do các ông Hoàng Cơ Định, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Xuân
Ninh và Nguyễn Kim Huờn âm mưu. Bởi vì theo quy tắc quân sự là phải hoàn
toàn giữ bí mật khi vào đất địch. Cái việc tờ báo Kháng Chiến đăng các
cuộc hành quân Đông Tiến thì chẳng khác nào báo tin cho kẻ thù để phục
kích đoàn quân. Cho nên, theo tôi, ông Hoàng Cơ Minh về khu chiến chẳng
phải là anh hùng, mà là người không dám đối diện với pháp luật. Cái chết
của ông Hoàng Cơ Minh là có dự mưu, vì 14 năm sau Mặt Trận mới công bố.
Tôi
còn viết ông Nguyễn Xuân Nghĩa không phải là nhà kinh tế lỗi lạc như
các đài RFI, RFA, VOA thường ca tụng. Bởi vì nếu thực sự tài giỏi, ông
Nghĩa không cần giấu cái chết của Phó Đề đốc để tiếp tục quyên tiền. Ông
chỉ dùng số tiền 20 triệu đô-la của Mặt Trận như Đại tá Phạm văn Liễu
cáo giác, để đầu tư, kinh doanh thì ngày nay số tiền lớn gấp 20 lần. Mặt
Trận sẽ vừa giàu to, vừa không mang tiếng lừa đảo! Tôi nghi ngờ ông
Nghĩa âm mưu dùng Mặt Trận Hoàng Cơ Minh để giết chết NIỀM TIN của đồng
bào! Độc giả có thấy sau vụ Hoàng Cơ Minh, còn có ai gây được phong trào
nữa không?
Điều đáng tiếc là ông Nguyễn Xuân Nghĩa không trả lời trước công luận.
2_ Nhà báo Bùi Tín
mượn dịp sang Paris công tác cho đảng, rồi không trở về. Ông viết kiến
nghị thỉnh cầu đảng đối mới. Ông viết những tác phẩm như Mặt Thật, Hoa
Xuyên Tuyết … tố cáo chế độ Việt Cộng để làm cho đồng bào tỵ nạn cộng
sản tin tưởng ông đã thực sự chia tay Việt Cộng. Nhưng khi ông Tín nói
rằng 5 ngàn nạn nhân bị thảm sát ở Huế trong dịp Tết Mậu Thân là do bom
của Mỹ và của Việt Nam Cộng Hòa, mà người Chống Cộng vẫn “bù khú” với
ông Tín thì rõ ràng những người Chống Cộng thật là tốt bụng! Rồi khi tôi
viết bài chê các vị “Lão thành Cách mạng” trong nước hèn nhát, ông Bùi
Tin vội vàng lên tiếng bào chữa “Chúng tôi không hèn, cũng không nhát”. Ô
hay! Tôi chê mấy ông lão trong nước hèn nhát; chứ tôi nào có đả động gì
đến ông Tín đâu mà ông hùng hổ phản đối? Qua phản ứng của ông Bùi Tín,
tôi cho rằng ông ra nước ngoài để làm công tác văn hóa vận cho đảng; chứ
không thực tâm từ bỏ đảng.
Có người “đại lượng” ra cái điều trí
thức đạo đức rởm bảo rằng ông Bùi Tín chết rồi, nhắc đến làm chi nữa?
Hạng người “đại lượng” đó kém trình độ hiểu biết. Lê Chiêu Thống chết đã
lâu mà người đời sau vẫn còn nói đến để hài tội kẻ phản quốc đấy thôi!
3_ Nhạc sĩ trẻ tuổi Trúc Hồ,
nói tiếng Việt còn ngọng nghịu, mới ra nước ngoài, thì lấy tiền đâu ra
để lập cơ sở Truyền thông có mặt khắp thế giới và gửi phóng viên về nước
làm phóng sự từ Bắc chí Nam một cách thoải mái”? Truyền thông trong
nước bị đối xử rất nghiêm ngặt, tại sao SBTN lại được ưu đãi? Người
Chống Cộng phải đặt dấu hỏi để cảnh giác chứ! Sao vô tư mãi như thế để
cho kẻ thù ngang nhiên diễn hành trước mặt?
Đến khi ông Trúc Hồ
ghi ơn người lính Miền Bắc một cách công khai trên đài Truyên hình của
ông như sau: “Chúng ta tri ân những người lính, những người hy sinh tính
mạng để bảo vệ đất nước, những người lính của cả 2 miền, các anh là
những người đáng quý trọng…”.
Rồi tiếp theo đó ông Trúc Hồ bày tỏ
lập trường: “tôi không chủ trương lật đổ chế độ nào hết, nhà nước Cộng
Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là một nhà nước được Liên Hiệp Quốc công
nhận, họ đã ký vào Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc,
họ phải có trách nhiệm bảo đảm nhân quyền cho người dân, tôi chỉ yêu
cầu họ cho người dân có nhân quyền… Đòi lật đổ chế độ là sai!” thì cái
đuôi của ông Trúc Hồ đã thò ra, nhưng người Chống Cộng vẫn vô tư!
Tất
nhiên ở nước tự do, ông Trúc Hồ phát ngôn thế nào là quyền của ông ấy.
Nhưng ông tri ơn người lính Miền Bắc xâm lược Miền Nam thì chỉ có những
người Chống Cộng để lấy tiếng mua danh mới không lưu tâm đến mánh khóe
tuyên truyền của Việt Cộng.. Các đoàn thể có quá khứ Chống Cộng như Đại
Việt, Quốc Dân Đảng mà còn im lặng trước luận điệu “Lật đổ chế độ Cộng
Sản là sai” thì mong gì có ngày quang phục quê hương? Các đảng chính trị
tồi như thế nên tuyên bố giải tán đảng đi là vừa!
Tập thể Chiên
sĩ VNCH đều ngủ hết rồi sao? Người lính Miền Bắc pháo kích vào trường
học giết hại học sinh Cai Lậy. Người lính Miền Bắc giết oan 5 ngàn người
dân vô tội ở Huế vào Tết Mậu thân năm 1968, được ông Trúc Hồ công khai
tuyên dương mà Chủ tịch Tập thể Nguyễn Xuân Vinh không hề có phản ứng,
thì cái đám đàn em kế thừa ngôi vị ông, chạy theo bợ đỡ tỷ phú Hoàng
Kiều là đương nhiên! Xin hỏi cái Tập thể Chiến sĩ có nên dẹp đi để khỏi
làm ô danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không?
Thảo nào nhà báo Sức
Mấy có biệt tài viết phiếm, “khen” các đoàn thể quân nhân hăng say
trong việc “thượng cờ, hạ cờ, phủ cờ, xếp cờ” thì công cuộc giải phóng
đồng bào ra khỏi gót giày xâm lược của Việt Cộng sớm thành tựu lắm! Thật
là một lời khen ngợi quá sức … phũ phàng! Sự nhẫn nhục của các anh
Chiến Sĩ đúng là “Can Trường Trong Chiến Bại” (tác phẩm của Phó Đề đốc
Hồ văn Kỳ Thoại), vì bị người ta chế nhạo mà không cảm thấy đau, không
cảm thấy nhục! Các ông cựu Chiến Sĩ còn dám tổ chức những buổi trao đuốc
cho thế hệ hậu duệ, thì rõ ràng các “Bác Chiến Sĩ” không biết ngọn đuốc
trên tay của mình đã tắt ngúm từ khuya rồi!
4_ Bà Luật sư trẻ tuổi Trần Kiều Ngọc
tuyên bố: “Em không Chống Cộng. Em chỉ chống Cái Ác mà thôi!”. Là người
có bằng Luật sư, bà Trần Kiều Ngọc phải biết rằng cả thế giới đã lên án
Cộng sản chống nhân loại (tội diệt chủng). Việt Cộng ngoài cái tội bán
nước; còn có tội tiếp tay với quân thù đồng hóa dân ta thành người Hán,
tại sao Luật sư Trần Kiều Ngọc không chống?. Khi bị chất vấn, bà Trần
Kiều Ngọc bào chữa: “Em nói Chống Cộng, em sợ các em con ở trong nước sẽ
không hiểu!”.
Nhận thấy lời tuyên bố của Luật sư Trần Kiều Ngọc
có sự “chỉ đạo” từ trong nước để tuổi trẻ coi việc chống Cộng ở hải
ngoại là một trò lố bịch, với tư cách ở vào hàng cha chú, tôi viết một
bài giáo hóa bà Luật sư một cách ân cần, mềm mỏng, liền bị một nhà tranh
đấu trẻ tuổi – Nancy Nguyễn– kết tội lớp người già nua chúng tôi là một
bọn “Di Dân Tư Tưởng”. Những ai bênh vực người tuyên bố “Không Chống
Cộng”, ắt đồng bào phải biết chắc chắn những hạng người ấy là ai, họ
đứng về phía nào?!
Cô
Nancy Nguyễn là tác giả bức thư viết từ “Mặt Đường Dậy Sóng” cho bố mẹ,
tôi đánh giá đó là một áng văn tuyệt vời. Chưa chắc một nhà văn tên
tuổi đã viết được. Tôi liền viết email cho cô, rồi đích thân tìm gặp cô
để bày tỏ lòng ngưỡng mộ. Tôi nhận thấy cô Nancy muốn né tránh sự chân
thành của tôi. Một người trẻ khác, cựu đoàn viên Việt Tân, cho tôi biết
cô Nancy Nguyễn là Việt Tân, mà tôi thường viết bài vạch mặt Việt Tân,
nên cô Nancy không muốn tiếp xúc với tôi. Tôi không tin, vì nguồn tin
chắc gì đã chính xác. Cho đến khi cô Nancy Nguyễn xếp hạng tôi vào loại
“Di Dân Tư Tưởng” thì tôi tin cô Nancy Nguyễn là đoàn viên Việt Tân, vì
bênh vực Luật sư Trần Kiều Ngọc.
Tôi không hề nói Việt Tân là em
Việt Cộng như nhà báo Kiêm Ái. Tôi chỉ nói Việt Tân đã bị Việt Cộng
“blackmail” nên phải hành động theo sự “chỉ đạo” của Việt Cộng. Bằng
cách nào Việt Cộng có thể “blackmail” Việt Tân? Xin thưa: Việt Tân là
hậu thân của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh.
Người
Việt Chống Cộng chỉ nêu lên nghi ngờ cái chết của các nhà báo đả kích
Mặt Trận; chứ không quả quyết kết án vì không có “hard evidence”. Nhưng
Việt Cộng thì có chứng cớ vì chúng đã xâm nhập vào nội bộ Mặt Trận. Đọc
những bài luận thuyết của ông Lý Thái Hùng, Tổng Bí thư Việt Tân, khen
ngợi “đồng chí” Đại tướng Võ Nguyên Giáp và cổ súy hòa giải hòa hợp với
Việt Cộng để cùng nhau Canh Tân, mà tin Việt Tân chống Cộng thì quả là
quá ngây thơ. Muốn chống Cộng hữu hiệu thì phải tìm hiểu âm mưu, mánh
khóe của kẻ thù; chứ không phải chỉ “hoan hô, đả đảo” là đủ. Phải quan
sát kỹ Việt Tân. Nên nhớ một trong những sách lược của Việt Cộng là “lố
bịch hóa” công cuộc đấu tranh cho chính nghĩa tự do của chúng ta.
Một
người trẻ họ Cao nóng mặt vì tôi đả kích Việt Tân, gay gắt hạch xách
tôi: “Suốt mấy chục năm tỵ nạn Cộng sản, ông đã làm được gì cho việc
Chống Cộng?” Tôi từ tốn đáp: “Tuy không làm được những việc nổi đình,
nổi đám như người hùng Lý Tống, nhưng tôi đã làm những việc âm thầm mà
tôi thiết nghĩ lợi ích cho chính nghĩa đấu tranh chống Cộng không nhỏ”.
Anh muốn biết tôi đã làm gì ư?
Thứ nhất,
vào đầu năm 1977, một số anh em cựu quân nhân ở quanh vùng Hoa Thịnh
Đốn, có sự hiện diện của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, họp tại nhà anh Lê
Quyền để bàn tính nhau thành lập Hội Cựu Quân nhân, tôi phát biểu đại ý
như sau: Vừa rồi, tôi nghe có anh nhắc đến câu “Người Lính già không
chết”, rồi có anh nói “người ta có thể lấy tôi ra khỏi Quân Đội, nhưng
không ai có thể lấy Quân Đội ra khỏi tôi”, các anh đã nói những câu đó,
vui lòng giải thích rõ hơn được không?” Chờ một hồi khá lâu, không ai
lên tiếng, tôi mở lời: “Theo thiển ý của tôi, trong thế gian ai nấy đều
phải chết. Sở dĩ người lính già không chết, bởi vì khi người lính này
gục ngã, thì có người lính khác đứng lên. Nếu không có người lính khác
đứng lên, thì nước mất rồi, còn gì?
Về câu thứ hai, theo tôi
hiểu, nghĩa là người lính dù thua trận, không còn ở trong Quân Đội nữa,
nhưng tác phong chính trực, lương thiện, dũng cảm của quân nhân phải gìn
giữ suốt đời. Nếu không, người ta sẽ bảo lính VNCH là lính đánh thuê”!
Dù tôi không ồn ào hoan hô, đả đảo, nhưng tôi đã làm công tác của người
sĩ quan Chiến tranh Chính trị đấy chứ!
Về sau, tôi có làm một bài thơ ngắn, đọc cho anh em nghe trong một lần họp khác:
Hội
Quân nhân và Hội Chiến sĩ khác nhau ở điểm nào? Hội quân nhân là nơi
tập hợp của những người có gốc lính, cùng nhau ôn kỷ niệm xưa, chén thù
chén tạc, chén chú chén anh, đôi khi rơi nước mắt vì tiếc thương dĩ
vãng. Hội Chiến sĩ không chỉ có quân nhân thôi, mà còn có những người
dân sự đang chiến đấu cho lý tưởng tự do, dân chủ, nhân quyền. Họ không
tiếc nuối thời dĩ vãng, mà hướng tầm nhìn về tương lai để quang phục quê
hương. Nếu đời này cứu nước chưa thành, thì thế hệ tương lai tiếp nối.
Nếu
đã tự xưng là Tập thể Chiến sĩ thì hội viên trong Tập thể không được
phép vô tư trước những âm mưu đen tối của kẻ thù và không thể vô cảm
trước nỗi khốn cùng của đồng bào mình. Đã tự nhận mình là Chiến Sĩ, phải
sống như người chiến sĩ, không thể tiếc thân đền nợ nước, không được
làm điều ô danh người chiến sĩ!
Thứ hai, tôi khuyên Phó
Đề đốc Hoàng Cơ Minh đừng làm kháng chiến kiểu “mì ăn liền”. Nguyên tắc
“quý hồ tinh, bất quý hồ đa” phải luôn luôn nhớ nằm lòng, đừng kết nạp
cán bộ bừa bãi để tránh nội tuyến, không thể đương đầu với kẻ thù bằng
sức mạnh quân sự, trường kỳ mai phục bằng cách bí mật gửi cán bộ về nước
xây dựng hạ tầng cơ sở, cho đến khi thời cơ chín muồi thì mới phát động
quần chúng. Nếu anh không theo những quy tắc đó, trước sau gì anh cũng
trở thành thảo khấu. Nếu ông Hoàng Cơ Minh nghe lời tôi, thì ngày nay
Niềm Tin của đồng bào không mất và dòng họ Hoàng Cơ không bị dư luận bêu
riếu, coi khinh!
Thứ ba,
tôi nói thẳng cho Đại tá Phạm văn Liễu biết Mặt Trận trước sau gì rồi
cũng bể. Bởi vì anh đi rao bán một món hàng mà nhà sản xuất chưa làm ra
sản phẩm. Hoàng Cơ Định giữ tiền thì Hoàng Cơ Định có quyền. Một ngày
nào đó, Mặt Trận đổ bể, anh sẽ trắng tay. Ông Đại tá từng học trường
Quân sự Trần Quốc Tuấn, từng chạy sang Tầu để thoát cuộc thanh trừng của
Việt Minh, từng làm Tư lệnh Thủy Quân Lục Chiến, chê thằng em cấp Thiếu
tá, chỉ biết lái máy bay, “éo biết gì”! (cách nói của Đại tá Liễu).
Không ngờ thằng em đã nói đúng! Có gì đâu! Đó chỉ là những thực tế chắc
chắn sẽ phải xảy ra. Đấu tranh chống Việt Cộng đầy mưu mẹo hiểm ác,
chẳng thể nào đùa với chúng được. Không những chết mất xác, mà còn ô
danh nữa!
Thứ tư, khi Đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt viết ra
một bản “Kiên Định Lập Trường”, rồi cho người đi xin chữ ký. Tôi đã gọi
điện thoại cho Đại tá đừng nên Chống Cộng kiểu hình thức, nặng phần
trình diễn để lấy tiếng. Giả thử ta xin được 2 trăm ngàn chữ ký, Việt
Cộng sẽ cười vào mặt ta có 3 triệu người không chấp nhận cộng sản, bỏ
nước ra đi, mà nay chỉ có 2 trăm ngàn người còn kiên định lập trường,
thì chúng sẽ thâu tóm những thành phần không kiên định lập trường về tay
chúng là cái chắc!
Còn rất nhiều trường hợp tôi đã đóng góp với
những cá nhân, những đoàn thể đấu tranh Chống Cộng. Nếu họ nghe theo lời
góp ý xây dựng của tôi, thì tình trạng Chống Cộng không bát nháo như
ngày hôm nay. Có lòng yêu nước, có tinh thần Chống Cộng là tốt; nhưng
chưa đủ, phải sáng suốt để tránh bị mắc lừa, rồi đâm thối chí, bỏ cuộc.
Nay hãy bàn về Hiện tượng Tỷ phú Hoàng Kiều.
Ông
Hoàng Kiều quê quán ở Quảng trị, sinh ra trong một gia đình nghèo khổ.
Thời tuổi trẻ khó khăn, không được học hành tới nơi, tới chốn. Tình
nguyện tham gia tổ chức Dân Sự Chiến Đấu (CIDG), một loại Biệt kích được
Mỹ trả lương trực tiếp. Tức là Hoàng Kiều dân Miền Nam, ăn chén cơm
Miền Nam, uống chén nước Miền Nam. Là phe ta!
Sang Mỹ năm 1975,
ông Kiều xin vào làm cho hãng bào chế Huyết Tương. Nhờ chăm chỉ, siêng
năng, được chủ nâng lên chức Cai (Supervisor). Một thời gian sau, ông
Kiều ra lập hãng riêng. Đó là những gì đăng trên thông tin đại chúng.
Từ
thế kỷ trước người Tây phương đã cảnh giác về Đạo Quân Thứ Năm của
người Tàu, từ khi nước Tàu chưa là cộng sản. Đạo quân Thứ Năm là những
người Tàu đến làm ăn, buôn bán tại các quốc gia tự do, rồi được lãnh đạo
Tàu tuyên truyền, huấn luyện họ thành ổ nội tuyến cho mục tiêu xâm
lăng, khi có điều kiện. Từ khi Mỹ – Trung Cộng bang giao, ngoài việc ăn
cắp sản phẩm trí tuệ, lũng đoạn kinh tế nước Mỹ, hối lộ quan chức Mỹ,
Trung Cộng không giấu diếm chiến lược đẩy mạnh Đạo Quân Thứ Năm. Lập đền
thờ Khổng Tử là một trong những âm mưu tiệm tiến của Trung Cộng
Giám
đốc FBI, Christopher Wray, báo cáo với Quốc Hội rằng gián điệp đủ các
loại của Trung Cộng đều có mặt trên khắp 50 Tiểu bang Hoa Kỳ.
Ông
Kiều giàu lên nhanh vì sản phẩm được tung vào thị trường Trung Cộng có
gần một tỷ rưỡi dân. Câu hỏi đặt ra: Tại sao Trung Cộng tìm đến điều
đình với ông Kiều, một Hãng Con do ông Kiều mới lập; mà không điều đình
với Hãng Mẹ, nơi ông Kiều xuất thân? Chắc chắn điều đó không phải là
tình cờ, mà phải có dự mưu. Làm sao biết được?
Trung
Cộng đã biến một người Tàu – Thiếu tá Hồ Quang – thành lãnh tụ HCM
được, thì Trung Cộng biến Hoàng Kiều thành tỷ phú cũng chẳng khó khăn
gì. Trung Cộng cũng sai Việt Cộng biến Cộng đồng Việt Nam thành Đạo Quân
Thứ Năm, nên Bộ Chính trị Việt Cộng đẻ ra Nghị Định 36 để tiến hành
lệnh của Trung Cộng!
Việt Cộng chuẩn bị tấn công một đồn bót của
ta, thường lập sa bàn để thực tập cho nhuần nhuyễn, rồi mới đánh. Cho
nên chúng đánh là phải thắng. Trong đấu tranh xâm nhập, Việt Cộng cũng
sử dụng chiến thuật như thế. Việt Cộng “bố trí” cho hai ông thầy tu
chống VNCH một cách quyết liệt, sang Hoa Kỳ mở chùa, mà không thấy người
Tỵ Nạn phản ứng; lại còn tới “lạy thầy” một cách sốt sắng, thì chúng
bắt đầu gửi Sư Quốc Doanh (Công An trá hình) ra Hải ngoại lập chùa để
làm kinh tài và giảng thuyết buông xả, xóa bỏ hận thù để quên chuyện bán
nước và diệt chủng của chúng.
Hai
ông thầy tu đó là Hộ Giác và Mãn Giác. Hộ Giác suốt ngày đêm đăng đàn
mạt sát chế độ Việt Nam Cộng Hòa bất nhân, hiếu chiến, đòi dẹp chế độ
độc tài Quân phiệt Thiệu Kỳ thì mới có hòa bình. Hộ Giác là một trong
những nhà sư tranh đấu ký vào bản yêu sách Hoa Kỳ phải rút quân ra khỏi
Việt Nam. Mãn Giác cũng thế! Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Mãn Giác mang cờ
Phật giáo cùng các Phật tử ra Ngã Tư Hàng Xanh đón Quân Giải Phóng vào
Sài Gòn. Đồng bào tỵ nạn cộng sản chóng quên quá đi thôi!
Rồi cho
anh kép hát Trúc Hồ tuyên bố “đòi lật đổ chế độ công sản là sai” và
Luật sư Trần Kiều Ngọc tuyên bố “Không chống Cộng; chỉ chống Cái Ác” là
những bước thăm dò phản ứng của đồng bào Chống Cộng, để tiến tới những
bước kế tiếp.
Bước
kế tiếp đó là chỉ đạo Hoàng Kiều làm từ thiện giúp đồng bào ở San José
gặp nạn lụt lội để tạo ấn tượng tốt. Hoàng Kiều đâu có giúp cuộc sống
túng thiếu, bệnh hoạn của người hùng Lý Tống khi còn sống? Phải đợi tới
khi Lý Tống qua đời, Hoàng Kiều mới bỏ tiền ra tổ chức đám tang linh
đình là có lẽ do sự chỉ đạo của Đảng. Ông Lê Xuân Nhuận – anh của Lý
Tống –và mấy ông Không Quân trong cái gọi là Tập thể Chiến sĩ hớn hở,
vui mừng đón nhận lòng từ tâm của Hoàng Kiều ngay, mà không biết đấy là
âm mưu của Hoàng Kiều!
Một mặt tuyên dương người hùng Chống Cộng
Lý Tống lên tận mây xanh; một mặt miệt thị, khinh bỉ người Việt Tỵ Nạn
trước hàng ngàn người là thủ đoạn của Việt Cộng đấy bà con ạ! Hoàng Kiều
chỉ là công cụ của Việt Cộng mà thôi!
Tôi đã chứng minh con cái
người Việt Tỵ Nạn chẳng có người nào đi tu, mà Sư Trụ Trì các chùa đều ở
lứa tuổi con cái chúng ta, thì các thứ Sư ấy ở đâu ra, ngoài Sư Công An
từ trong nước xuất cảng. Thế mà “Phật tử” vẫn đến Chùa đông như trẩy
hội, cung kính vái lạy Công An Việt Cộng và xưng con ngọt xớt với đứa
đáng tuổi con mình!
Hoàng
Kiều dành ra 45 phút quát tháo, xỉ vả, miệt thị, mắng mỏ VNCH mà những
thằng sĩ quan đứng chung quanh mặt mày cứ nhâng nhâng và hàng ngàn người
yêu chuộng nghệ thuật bình thản chờ hộp thức ăn có tôm hùm. Thử hỏi các
lãnh tụ đảng Đại Việt, Quốc Dân Đảng, Dân Xã Đảng ở đâu mà không lên
tiếng? Cái Tập thể Chiến sĩ do ông văn võ toàn tài Nguyễn Xuân Vinh lập
ra đã chết tiệt hết rồi sao? Các Hội đoàn Quân Nhân luôn luôn đội trên
đầu trong buổi lễ đủ các loại mũ xanh, đỏ, nâu, đen đều biến thành mũ ni
(Mũ Thầy Chùa) che tai hết rồi sao? Các nhà hoạt động Văn Hóa tại sao
im lặng trước cái thằng tỷ phú hỗn láo, chửi tuốt luốt không chừa một
ai? Các nhà hoạt động Tôn Giáo có thấy đồng đạo của mình bị yêu tinh
hoành hành không?
Còn chút hy vọng nào cho nòi giống Việt Nam
không? Có phải Việt Cộng đã thành công trong việc biến người Việt Nam
thành súc vật vì ở xứ tự do, có mồm không dám nói lên tiếng nói của
lương tâm? Hay Thượng Đế sinh ra Con Người Việt Nam có mồm không để nói,
mà mà mà chỉ biết yên lặng ngồi chờ … Ăn Tôm Hùm?
Tôi nhận thấy hiện tượng Hoàng Kiều đang nói lên thực chất người Việt Nam ngày nay:
“KHÔNG BIẾT NHỤC!”
Bằng Phong Đặng văn Âu (Cánh Thép)
No comments:
Post a Comment