Câu chuyện tình bi thảm của 1 thời chinh chiến – Giáo sư
Bùi văn Phú bên Oakland nói rằng học sinh Nguyễn Bá Tòng 70 ai cũng biết
hoa khôi Ngọc Di – Thầy Mạc Bìa ở San Jose nói rằng anh em không quân
ai cũng biết phi công Nguyễn văn Lộc – Ngọc
Di quê Nha Trang vào học tại Saigon – Trung úy Lộc quê Đà Lạt về Nha
Trang đi lính tàu bay – Ghé chơi nhà bạn chợt thấy tấm hình cô gái có
đôi mắt “U uẩn chiều luân lạc” đâu biết rằng anh sẽ mê mệt vì đôi mắt
người Nha Trang – Niên khóa 71-72 Trung úy Lộc
đi Hoa Kỳ học lái phản lực. – Năm 71-72 cô nữ sinh Nguyễn Bá Tòng tốt
nghiệp tú tài toàn phần và ghi danh trường luật.
Đám cưới ở Nha Trang ngày 6 tháng 2/1974. – Một năm sau
căn cứ không quân Phan Rang di tản. – Chồng đưa vợ có bầu lên máy bay
chạy vào Saigon.– Trung úy phi công ở lại lo phi vụ hành quân.– Chia tay
nhưng hẹn gặp lại tại Saigon.– Rồi vợ chồng
tái ngộ trong niềm hạnh phúc.– Lại chia tay thêm lần nữa ngày 28 tháng
4/1975. –Ngọc Di có bầu 6 tháng lên máy bay đi Mỹ.– Người phi công phản
lực ở lại với những phi vụ cuối cùng.– Chia tay nhưng vẫn hẹn găp lại,
nhưng lần này là vĩnh biệt.– Người mẹ trẻ
sinh con gái trong tỵ nạn ngày 18 tháng 7/1975. –Vợ vẫn không biết tin
chồng, con không thấy mặt cha. –Anh phi công của Việt Nam Cộng Hòa nằm
trong trại tù Long Giao tính được gần đúng ngày vợ sinh. –Ngày đêm anh
sống với đôi mắt người tình Nha Trang. –Việt
cộng hẹn 6 tháng học tập rồi sẽ trả tự do. –Sáu tháng trôi qua chưa
được thả, anh âm mưu vượt ngục. –Bị bắn chết ngày 25 tháng 3/1976. –Chôn
cùng người bạn phi công trốn trại. –Vợ con bên Hoa Kỳ hoàn toàn không
có tin tức. –10 năm sau, những người bạn tù qua
được Hoa Kỳ lần lượt kể chuyện về chuyến vượt thoát bất thành. –Nhưng
không ai biết xác chồng của Ngọc Di ở nơi nào. –Ba mươi ba năm sau,
những bạn tù không quân mới tìm lại được xác chiến hữu. –Người quả phụ
không quân đem con gái 33 tuổi về nhận di hài của
phi công Nguyễn văn Lộc. –Trên chuyến bay hãng EVA đáp xuống phi trường
LA ngày 3 tháng 11/2008 cô Ngọc Di ôm bình tro cốt của chồng. –Con gái
cô ôm thêm bình tro cốt của người chiến hữu cùng chết bên cạnh anh.– Năm
nay 2010 là ba mươi lăm năm nhìn lại con
đường. –Tôi xin kể lại ngọn ngành 35 năm cuộc đời của người góa phụ
không quân anh dũng muôn đời.
Một thời chinh chiến
Mỗi người trong chúng ta đều có riêng cho mình những kỷ
niệm về tháng 4 năm 1975. Chuyện của cô Nguyễn Thị Ngọc Di thường được
kể thêm vài hàng bên cạnh câu chuyện của người chồng anh hùng trốn trại
và đã hy sinh. Nhưng tôi lưu ý riêng đến hoàn
cảnh người vợ nên đã nghe cô Ngọc Di kể lại tâm sự cuộc tình. Cô nói
rằng, dù đã đem được di hài anh Lộc về nhưng tâm tình u uẩn chưa nguôi.
Con gái của cháu tương đối ổn định, nhưng phần cháu, cuộc chiến vẫn chưa
yên. Từ lúc 10 tuổi, hình ảnh mẹ cháu đi nhận
xác chồng với di hài và vết máu trên áo trận của ba cháu vẫn theo đuổi
cháu trong nhiều năm. Đến thời gian cháu ở Phan Rang có mấy tháng đã
chứng kiến cảnh cô vợ trẻ miền Tây, đẹp não nùng đi nhận xác anh không
quân tử trận. Phi cơ bị rơi vẫn còn mang bom.
Phi công không kịp nhảy dù. Bom mang theo nổ cùng con tàu. Xác chẳng
còn gì. Căn cứ lấy 2 cây chuối cho vào quan tài, thêm 1 ít da thịt rồi
đóng hòm thực kín. Khi cô vợ ra nhận xác chồng, vật vã xin mở ra nhìn
mặt, nhưng còn thấy làm sao được. Cháu chứng kiến
mà thấy tê dại cả người. Anh Lộc dìu cháu vào nhà ở khu sĩ quan độc
thân. Anh nói rằng, anh cam đoan sẽ không bao giờ bị như thế. Như vậy là
làm sao. Phải chăng lời tiên tri cho cả cuộc đời sau này. Lấy nhau từ
tháng 2/74, chẳng bao giờ được gần nhau 1 tháng.
Anh đi bay khắp mọi nơi. Đầu năm 75, cháu có bầu mới ra sống ở căn cứ
Phan Rang. Vì không có nhà bên cư xá gia binh, phải tạm trú ở khu độc
thân. Chứng kiến toàn chuyện hy sinh chết chóc. Cháu mới 19 tuổi, bác
nghĩ coi làm sao mà sống được. Mới năm trước từ
thời học sinh vô tư qua thời sinh viên hết sức thần tiên. Chợt bước
chân vào đời vợ lính, lo lắng sợ hãi biết chừng nào.
Một thời để yêu
Chờ cô Ngọc Di bớt cơn xúc động, tôi xin cô kể lại chuyện
tình bắt đầu ra sao. Cô bình tĩnh và kể hết, không hề dấu diếm kề cả
chuyện bay bướm và ngang tàng của anh Lộc.
Bác biết không, trước khi gặp cháu, anh Lộc đã quen với
cô giáo Hương bên Ba Làng cũng tại Nha Trang. Bạn bè đã có người gọi anh
là Lộc Ba Làng. Chuyện này về sau cháu mới biết. Ông anh họ không quân
của cháu cũng không biết mới dẫn Lộc về nhà
coi mắt chị cháu ở Nha Trang. Nhà cháu có đến 9 anh chị em. Nhưng coi
bộ anh Lộc với chị Như Khuê của cô không hợp duyên, nên chỉ chuyện trò
qua loa. Chợt anh Lộc thấy hình của Ngọc Di còn đang trọ học Saigon. Anh
nói là đã mê đôi mắt từ lúc đó.
Qua niên khóa 71-72 Trung úy Lộc đi học bay tại Hoa Ky.
Ngọc Di bắt đầu nhận được thư làm quen. Bạn bè của anh ở Mỹ nói rằng mỗi
tuần anh đều nhận được thư của 2 cô. Cô giáo bên Ba Làng và cô nữ sinh
Nguyễn Bá Tòng. Nhưng xem chừng đôi mắt người
Nha Trang đã lấy trọn vẹn tình yêu của anh chàng không quân gốc Đà Lạt.
Dù rằng về phần Ngọc Di vẫn chưa thực sự rung động với tình yêu chiến
sĩ.
Hồi hương được 3 ngày, Trung úy Lộc bèn vào trường Nguyễn
Bá Tòng lừa cha giám học nhận là anh vào thăm cô em cùng họ Nguyễn. Đây
là đầu tiên 2 người gặp mặt. Từ trước chỉ biết qua hình ảnh. Anh chị có
2 tuần lễ đi chơi khắp Saigon, bao nhiêu
là quà bên Mỹ, anh phi công hào hoa dành hết cho cô hoa khôi trường
trung học..
Giáo sư Bùi Văn Phú thời đó học Nguyễn Bá Tòng cùng lớp
với Ngọc Di kể lại rằng hình ảnh anh không quân xuất hiện đã làm cho
biết bao nam sinh đau lòng.
Một hôm anh Lộc dẫn cô Di về nhà bà chị tại Saigon, chợt gặp cô giáo Ba Làng ra thăm.
Cuộc gặp gỡ bất chợt như trong thoại kịch trên sân khấu.
Người yêu cũ chợt thấy bị phản bội, người yêu mới chợt thấy bị lừa dối.
Anh không quân đưa Ngọc Di về nhà, nhưng cô cho rằng cuộc tình ngắn ngủi
coi như chấm dứt. Cô cũng chưa yêu nên không
thấy thực sự bẽ bàng. Sẵn sàng để anh Lộc trở về với người xưa của anh.
Nhưng anh không quân đã trở thành Phạm Thái của Tiêu Sơn Tráng sĩ nhất
định chết trong cặp mắt của giai nhân Trương Quỳnh Như.
Ngày hôm sau, trung úy phản lực trở lại nói là đã giải
quyết xong mục tiêu. Cô gái Ba Làng buồn tủi trở về Nha Trang và anh Lộc
quyết 1 lòng đi tới với Ngọc Di.
Cuộc tình duyên trải qua suốt năm tháng dài cho đến ngày đám cưới ở Nha Trang 6 tháng 2-1974.
1974 - Một thời hoạn nạn:
Khi đôi trẻ bắt đầu xây dựng gia đình qua lễ cưới là lúc
đất nước bước vào năm tang tóc cuối cùng. Ngọc Di nhắc đi nhắc lại là
cháu đâu có được làm vợ lính cho trọn vẹn một đời. Tuy hòa bình đã ký
nhưng 2 bên vẫn còn chiến tranh dành dân lấn
đất. Cô sinh viên vẫn lấy bài học luật đi về giữa Saigon Nha Trang và
người chồng bất chợt lúc gặp ở Nha Trang, lúc thì Saigon. Mấy tháng cuối
cùng sống chung ở căn cứ Phan Rang ngày đêm nghe tiếng phi cơ phản lực
và những giây phút ngóng đợi chồng về.
Rồi khi tình thế nguy ngập, anh chồng đẩy cô vợ mang bầu
lên C.130 với toàn những người xa lạ. Phi cơ cất cánh, nhìn anh còn đứng
trên phi trường Phan Rang, nào biết bao giờ gặp lại nhau. Nhưng rồi anh
đem phản lực về Saigon yểm trợ cho mặt trận
Long Khánh.
Có tin vợ con phi công chiến đấu vào hết Tân Sơn Nhứt để
chờ di tản. Đêm định mệnh cuối cùng Ngọc Di vẫn còn ở nhà với mẹ và thân
quyến tại Saigon. Các ông anh cũng có chương trình di tản cả nhà.
Nửa đêm 28 tháng 4/75 chợt có tiếng xe hồng thật tự chớp
đèn bấm còi ấm ỹ. Anh Lộc gõ cửa kêu Ngọc Di khẩn cấp lên đường. Bà mẹ
nói rằng hay con ở lại để đi với mẹ và anh em, nhưng Lộc kiên quyết kéo
vợ đi ngay. Ánh mắt mẹ già buồn bã trông theo.
Nhưng sau này cả nhà đều bị kẹt lại. Lên xe hồng thập tự thấy cảnh
tượng hãi hùng, Trung úy Giới ngồi bên vợ là cô sản phụ vừa sinh con, ôm
con trong khăn còn vết máu.
Thì ra xe bus chở gia đình phi công đã nổ máy chờ trong
căn cứ, ông trung úy Giới lấy xe cứu thương của không quân chạy ra nhà
thương rước vợ. Anh Lộc nhẩy theo, sau khi đón được vợ con mày, phải ghé
nhà cho vợ tao đi. OK.
Xe Hồng thập tự bóp còi chớp đèn chạy như bay trong đêm
Saigon. Các gia đình trên xe bus đang nổ máy chờ, thấy 1 bà mới sinh con
và 1 bà bầu mặt còn trẻ thơ bước lên xe. Hai ông chồng vất vả đứng
trông theo. Ngọc Di nhìn lại anh Lộc qua khung
kính. Anh phi công hẹn sẽ gặp lại bên Mỹ. Vợ con đi rồi, còn mấy anh
lái phản lực thì xoay sở dễ dàng, Ngọc Di không thể nghĩ rằng đấy là
hình ảnh cuối cùng. Đó là ngày 28 tháng 4-1975. Cô đi C.130 qua Côn Son
rồi sau đó di tản qua đảo Guam. Hết sức cô đơn,
không gia đình, không bà con thân thuộc. Ngay cả gia đình bạn bè trong
không quân cô cũng không quen ai. Cô sống 1 cuộc đời tiểu thư từ nhỏ, số
mệnh đột nhiên ném vào cuộc đời. Cô bắt dầu cuộc sống trong chờ đợi,
đen tối mịt mùng, hoàn toàn tự lập suốt một
phần tư thế kỹ.
Một thời định cư
Vẫn tràn đầy hy vọng, cô nằm chờ ở đảo Guam. Các phi công
lần lượt đến tìm vợ con và đoàn tụ bay vào lục địa. Anh chị Giới của
chuyến xe Hồng thập tự định mệnh cũng đến rồi đi, không có tin gì về anh
Lộc và không ai biết là Lộc mất tích, đã chết
hay còn lạc loài nơi đâu. Rồi người ta không cho bà bầu ở lại đảo Guam.
Cô phải đi vào Mỹ để còn lo sinh đẻ.
Ngọc Di lên đường mắt còn ngó lại biển Đông. Các trại tỵ
nạn Cali và Akansas đã tràn ngập người di tản. Người ta đưa cô về
Floria. Nơi đây ngày xưa anh Lộc đã từng đến học bay.
Mỗi ngày vẫn còn người đến trại, dù muộn nhưng vẫn còn
tìm được hạnh phúc đoàn tụ bên nhau. Nhưng cô vẫn mòn mỏi đợi chờ. Ngày
18 tháng 7/1975 Ngọc Di hạ sanh 1 bé gái. Nỗi truân chuyên và sống trong
ray rứt đợi chờ đã hành hạ thêm cô gái trẻ
với 16 giờ đồng hồ đau đớn chuyển dạ. Trước sau vẫn chỉ có một mình.
Anh Lộc một năm trước đã đặt tên cho con trai tương lai là Phi Hải.
Nhưng cô con gái được mẹ đặt tên là Nguyễn Lộc Đan Vi. Nguyễn là họ của
cha và mẹ, Lộc là tên cha. Đan Vi là ý kiến của
cô học sinh Nguyễn bá Tòng khi nghĩ đến những cây hoa tường vi đan vào
nhau ở cổng nhà chồng trên Đà lạt.
Sau khi sanh con, mẹ con cô tỵ nạn Việt Nam được ông bà
bảo trợ đón về nông trại. Ngôn ngữ không quen, suốt vùng quê không có 1
người Việt Nam. Những năm đầu vừa buồn về cảnh ngộ vừa buồn vì cảnh vật.
Ngọc Di ôm con sống bằng nước mắt. Duy chỉ
có điều, bé gái với cặp mắt thần tiên của mẹ là nguồn an ủi cuối cùng.
Một thời để chết
Cùng lúc đó trong trại tù, anh phi công thấy rằng không
còn hy vọng được trả tự do. Thời gian ngộ nhận 15 ngày đã qua từ lâu.
Thời gian hứa hẹn học tập 6 tháng cũng qua rồi. Cặp mắt người yêu Ngọc
Di thôi thúc ngày đêm, anh phi công ngang tàng
1 thuở nhất định trốn trại, tìm tự do. Hai anh phi công Nguyễn văn Lộc
và Lê văn Bé cùng vượt trại. Hy vọng tìm đường qua biên giới Cam Bốt rồi
Thái Lan. Giữa 1 đêm mưa gió, cả 2 vượt thoát còn đem theo cả lựu đạn
phòng thân.
Lính cộng sản đuổi theo. Lộc chạy trước. Bé ném lựu đạn
chận hậu nhưng bị thương ngã xuống. Lộc bèn quay lại, đánh lựu đạn cứu
bạn. Được biết lính cộng sản cũng bị chết vì lựu đạn. Vì vậy sau khi 2
anh phi công đã gục ngã chúng còn bắn điên cuồng
vào 2 xác chết.
Hai anh chết ngày 25 tháng 3-1976. Cộng sản cho kéo xác
để giữa sân trại Long Giao để rằn mặt anh em rồi đem chôn xấp 2 ngôi mộ
bên nhau, nhưng không có mộ bia. Các bạn tù tìm cách làm dấu nhưng không
rõ ràng. Vài năm sau, không còn ai biết rõ
di hài của 2 người anh hùng không quân nằm ở đâu.
Một thời định cư
Mẹ con Ngọc Di rời bỏ nông trại 33 Năm tìm Được Xác
Chồng về ở với bà con trên Nữu Ước. Cô nữ sinh hoa khôi Nguyễn bá
Tòng, sinh viên luật Saigon tiếp tục cuộc sống lủi thủi với đứa con ngày
càng rực rỡ với dấu vết người cha Đà Lạt và
đôi mắt bà mẹ Nha Trang.
Mấy năm sau, anh em và gia đình không quân họp mặt nên mẹ
con cô Di có dịp về Cali găp gỡ mọi người. Sau cùng cô định cư tại quận
Cam. Phải bắt đầu từ thập niên 80 trở đi mới có tin tức về cuộc trốn
trại hào hùng và chuyện hy sinh của anh Lộc.
Mẹ con bắt đầu nghĩ đến chuyện đi tìm dấu vết của người xưa. Tuy nhiên
tất cả đều vô vọng. Không ai còn nhớ những ngôi mộ ở đâu, Cuộc sống vẫn
bình thản diễn tiến. Anh chị em đoàn tụ. Me già gặp lại con gái. Cháu
Đan Vi tốt nghiệp bác sĩ nhãn khoa rồi lập
gia đình. Vợ vẫn không thấy xác chồng. Con vẫn chưa thấy xác cha.
Một lần, hết sức vô tình, Ngọc Di gặp người trong gia
đình HO. Anh ở Bắc Cali nói rằng trước có ở Long Giao. Cô Di hỏi rằng
anh có biết trung úy Lộc không. Anh HO nói ngay rằng cô có phải là Ngọc
Di không. Ngạc nhiên đến sững xờ, cô nói tôi là
Nguyễn thị Ngọc Di, sao anh biết. Anh bạn trả lời: « Tôi ở gần anh Lộc
trong trại. Anh ấy nói về đôi mắt của cô suốt ngày. Khi cô mới bước vào
nhà tôi đã cảm thấy. Khi cô hỏi anh Lộc, tôi biết ngay cô là vợ anh. »Và
câu chuyện 20 năm xưa tuôn chảy, nhưng sau
cùng cũng không biết mộ anh ở đâu.
Một thời ngoại cảm
Câu chuyện đi tìm mộ của anh Lộc đã trải qua 1 thời gian
hết sức đặc biệt dựa trên các câu chuyện linh thiêng về lãnh vực ngoại
cảm. Sau cùng, người bạn tù, người chiến hữu tận tụy của anh Lộc đã tìm
được 2 ngôi mộ của những người phi công trốn
trại năm 1976.
Các ngôi mộ được khai quật năm 2008 có cả sự tiếp sức của
thầy Mạc Đìa ngồi tại San Jose mà chỉ dẫn qua điện thoại. Mặc Đìa ngày
xưa cũng là sĩ quan của không lực Việt Nam Cộng Hòa. Sau cùng cô Ngọc Di
đưa con gái là Nguyễn Lộc Đan Vi về nhận
xác người thân.
Ngày 3 tháng 11-2008 mẹ con ngồi trên phi cơ Eva ôm mỗi
người một bình tro về Hoa Kỳ. Mẹ ôm tro của chồng, con ôm bình tro chiến
hữu. Gia đình anh phi công Lê văn Bé nói rằng chiến hữu đã chết bên
nhau thì cho đi Mỹ với nhau. Tuy nhiên bình tro
của anh Bé chỉ có 1 nửa. Phân nửa gia đình lưu lại quê hương.
Ngày 8 tháng 11-2008 không quân Nam Cali làm lễ truy điệu
cho 2 người anh hùng của họ. Có lễ trao cờ lại cho cô Ngọc Di cùng con
gái.
Ngọc Di làm vợ lính có hơn 1 năm và làm quả phụ 33 năm
mới nhận được xác chồng bằng tro tàn. Bác sĩ Đan Vi không bao giờ thấy
được người cha dù ở trên trời hay ở dưới đất.
Khi khai giấy tờ người ta hỏi rằng con đến Mỹ năm nào.
Con khai là đi năm 1975. Con đi bằng phương tiện gì. Con nói là con đi
trong bụng mẹ. Cha con bây giờ ở đâu. Con không biết. Có thể còn đang
bay ở trên trời. Con không có cha làm sao ai nuôi
con học thành bác sĩ. Trả lời: Mẹ con.
Đan Vi là loài hoa tường vi đan vào nhau mọc ngoài cổng nhà anh phi công Nguyễn Văn Lộc.
Tuổi của cô là tuổi của cộng đồng. Cộng đồng Việt Nam ở
hải ngoại năm nay 35 tuổi, cũng là tuổi của Đan Vi, một cô gái khác ngày
xưa sinh ra trên tàu Trường Xuân, trên biển Nam Hải, tên cô là Chiêu
Anh, cũng 35 tuổi.
Chiều văn nghệ 35 năm nhìn lại tại San Jose vào ngày 23
tháng 5/2010 chúng tôi sẽ mời cả 2 cô lên sân khấu CPA. Một cô đi tàu
biển vào Mỹ. Một cô đi tàu bay vào Mỹ. Lúc ra đi cả 2 đều trong bụng mẹ.
Cả 2 cô đều không phải là ca sĩ, nhưng vẫn được mời lên
sân khấu trình diễn. Hai cô đều không biết hát, chỉ đứng đó cho khán giả
vỗ tay. Bởi vì cuộc đời của các cô chính là những bài ca của nửa thế kỷ
trầm luân. Đó là những hài nhi của cộng đồng
di tản, những công dân của thế hệ mới trưởng thành sau những đau thương
của đất nước.
Các bạn hỏi rằng văn nghệ của chúng tôi sẽ có những danh ca nào trình diễn.
Chúng tôi có các nữ danh ca có tên có tuổi nhưng không biết hát.
Vậy ai là những người biết hát thì xin đến giúp một tay.
Và trời đất sẽ trả công cho quý vị.
Tất cả chỉ cần hát có 1 bài: Bài “Cô Gái Việt” của Nhạc sĩ Hùng Lân.
GIAO CHI, SANJOSE
********************************************************************************************************************************************************