Một Cựu Cơ Phi từ xứ Úc Đại Lợi kể về
chuyện ngày xưa với chúng bạn:
-Năm 1970 tụi tôi đi tải thương ở Vùng Bốn rất lè
phè, đi với Mẽo mà, chơi đúng theo luật quốc tế.
Trên tàu tản thương, Mẽo nó không cho
gắn bất cứ loại súng nào, vì có mấy cái dấu hiệu Hồng Thập Tự dán vô.
2 bên hông
1 cái ở mũi
Mẽo nó có cả phi cơ sơn màu trắng
+ chữ thập đỏ nữa. Bay chiếc này nhột thấy mẹ, nó trắng tinh, VC nhìn rõ nguyên
con dù ngày hay đêm. Thằng Thiện nó được của Mẽo một cái helmet màu trắng, đi
bay, bà con dọa nó, coi chừng VC nó khẻ vô đầu mày đó nghe chưa ??
Tôi có cái helmet, Mẽo nó sơn nguyên cái
mặt trời phía trước, xin của thằng Bob Knight bay Dust Off.
Chúng tôi chỉ đem theo băng ca, đồ nghề
của Y Tá + đồ nghề của CP thôi. Vô hot LZ là thọt dái lên cổ. Phải kêu Gunship
hộ tống
Hồi đi chung với tụi Mỹ thì kêu
Gunship Navy (Sea Wolfves) từ Đồng Tâm, Vĩnh Long, Châu Đốc, Rạch Giá, Cà Mau,
Năm Căn lên hộ tống. Tụi Mỹ, mà đã gọi lên vùng, là nó nhả đạn cho mế luôn, áp
đảo tinh thần địch, chứ không chỉ cover tàn tàn.
Khoảng thời gian đó SĐ4KQ cũng
có gửi Pilot, Cơ Phi và Xạ Thủ đi học bay với Sea Wolfves ở các căn cứ trên. Khi đi như vậy thì được ăn free ở Mess Hall y như lính Mỹ.
Khi chuyển sang VNAF thì kêu Gunship của phi đoàn lên
hộ tống.
Tôi có lần ghé mấy ông Quận
xin chiến lợi phẩm mới
tịch thu được, một cây AK50 và một cây Carbine M2 cắt ngắn nòng, bỏ vào túi
helmet đem đi bay thủ cẳng, sau phi vụ đem về bỏ vào tủ trong phòng HQ. Mấy ổng
cũng thương vì thấy thằng em đi phi vụ nguy hiểm mà cóc có súng nên xin gì cho
nấy, giá mà xin B40 chắc cũng cho luôn.
Dân Cần Thơ các xếp không phát P38
cho HSQ như các vùng ngoài.
Bay tản thương vùng IV, trên
phi cơ Red Cross không được gắn súng, nên vô Target cũng nhột lắm đó.
VC nó bắn là ngồi gồng luôn.
Nó chọi đá, thì mình lấy tay che
đầu chạy
JV..(Australia)
Sau
khi nghe chuyện thì có Lý Hoài Tống,
không biết vì cơ duyên nào, mà đang phiêu bạt, làm tài xế Taxi ở Đài
Loan.
Thằng này là người Việt gốc Chợ Lớn, chắc có họ hàng gì với gia đình
Tưởng Giới Thạch, hay ông Trần Thủy Biển, chớ xấu trai như nó làm sao mà
"lấy
chồng Đài Loan" như mấy cô gái miền Tây được. Nó gởi email phản bác:
Tại sao có những Cơ-phi lè phè như vậy.
Có lần cover cho Nhảy Dù, lướt qua thấy
mười mấy tên ngồi, một đứa nằm mà không thấy một Dust-Off nào vô tải
thương, Gunship tụi tôi đành phải vừa bắn phủ đầu Việt Cộng vừa tải thương binh
Dù. Nghe tiếng trực thăng là súng cối chúng nổ lốc-bốc liền. Chiếc Guns của tôi
đáp xuống trong khi Guns 2 cover, xịt rocket sát đến độ bụi, sình bay mù mịt.
Thằng Dũng-chim rải Minigun không phải trên đầu tụi Vẹm mà rải trên đầu
ngọn lúa như vãi phân Urê.
Vẹm pháo kích thật dữ, như có đề-lô
nên một trái nổ là một trái sát đến gần, tụi này vẫn anh dũng nằm đó
nghiến răng chờ đợi.
Cánh quạt quay phành phạch ù cả tai.
Thêm ba trái pháo rớt càng lúc
càng gần. Ớn quá.
Tôi nhìn vô cánh rừng thấy không
một tên nào dám dìu thương binh ra tàu, để tội nghiệp người hùng lính
Dù của chúng ta vừa khè-khè cuống họng, một tay cầm bình nước biển một tay
quơ quào trong không như bơi lội dưới sình lầy ruộng nước chậm chạp đi ra.
T/u Ngọc la trong nón bay kêu “Tống mày
nhảy xuống, chạy bồng nó lên đi”.
Ông ơi còn cách cả chục thước, bộ ông
không thấy sao. Nhưng tôi cũng nóng ruột không thể chần chờ được nữa. Bứt dây
liên lạc, bật seatbelt, bay xuống ruộng, mà người nặng chịch vì đeo áo giáp
phía trước ngực. Cũng may là miếng giáp phía sau dùng để kê ngồi (vì sợ nó bắn
bể bi) chứ không thôi làm sao không bị chìm xuống sình?
...Anh ta bị thương nơi cần cổ không thở
được. Tôi để hắn ngồi trên bình điện, đầu dựa vào vách thùng đạn. Ô, đôi mắt
lạc thần, mũi khò khè trong từng hơi thở nặng. Tôi với Xạ thủ Phi hành líu quíu
không biết làm sao đây.
Khi hai chiếc Guns chúng tôi về đến bãi
đáp Tây Ninh thì hắn đã ngất xỉu.
Tay tôi cầm chai nước biển đã truyền cho
anh tải thương Dù rồi, mà vẩn còn run. Run vì lạnh hay chứng kiến tử thần trước
mặt.
Đó là Gunship chúng tôi. Biết bao nhiêu
là chiến công oanh liệt, sống chết như vậy mà có ai biết cho, toàn là cha căng
chú kiết ở mãi đâu đâu, được tưởng thưởng.
Trận Mùa Hè Đỏ Lửa cũng thế.
Cover cho hai Dust-off vô
Bình-Long.
Mới đến Đồi Gió là Dust-off 2 bị phòng không
bắn cháy rồi. Tôi thấy xạ thủ (hay YTPH) phóng ra ngoài vì lửa quá nóng.
C&C trên sáu bảy ngàn bộ kêu Gunship xuống bốc phi hành đoàn. Guns1
Dũng-chim xuống bốc, Guns 2 tui quạt Minigun như xịt thuốc rầy...
Và mẹ ơi, cái gì làm một cái ùm, tôi
văng vô giữa lòng tàu. Máu nhuộm đỏ cả mắt kiếng nón bay. Bàn tay phải của tôi
tê rần. Trong đống máu tôi còn thấy mất mẹ ngón tay giữa của mẹ rồi Má ơi. Mặt
tôi cũng sưng chù vù lên. Một vết miểng cắt xén gò má đẹp trai của anh-hùng
Gunship.
Trận tải thương này bay Dust-off
là Danh-con (5/69) cùng 2 hoa tiêu bị phỏng nặng cùng tôi về nằm chơi TSN, còn xạ
thủ chiếc đó thì lên bàn thờ ngồi ngắm gà khoả thân và nhang khói.
Sau đó Danh-con và 2 hoa tiêu giải ngũ,
còn tôi tiếp tục về phi đoàn đóng vai “người hùng bất đắc dĩ” cho trận Củ Chi 6
tháng sau đó.
Cú này nặng ghê lắm à nghen. Việt Cộng
lần trước không lấy được cánh tay Minigun của tôi, lần này chúng nhất định lấy.
Đ/u Tấn mới hover trên địa đạo là chúng đòi lấy cánh tay phải để bóp cò Minigun
của tôi liền. Một tràng súng nổ khiến tôi lại văng vô giữa lòng tàu. Tôi không
còn thấy cánh tay của mình đâu nữa hết. Rồi thì tui phê đi, nghe đâu có tiếng
kêu của ai đó vọng về bên tai.
Khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong Tổng
Y Viện Cộng Hòa vào sáng hôm sau, bên mình ngửi thấy mùi thơm phưng phức của Bà
Tá nào đó, đang vừa mò chim tôi vừa hỏi có đái được không. Tôi lắc đầu. Bà Tá
tay vẫn không rời nấng chim trong tay, miệng thì kêu y tá lại thông nòng
cho tôi đái. Mũi ngửi thấy mùi thơm phức và dưới sự mân mê của bàn
tay đàn bà làm tôi tỉnh hoàn toàn, lòng ngây ngất dù bị thông nòng đau thấu
trời xanh.
Tôi đưa mắt tìm cánh tay xem còn hay
mất.
Ôh, ôh...Tạ Ơn Trời Đất, Nam-Mô A-Di Đà
Phật, cánh tay tôi vẫn còn đây dưới lớp băng nhuộm đầy máu khô. Mấy
ngón tay vẫn còn nhúc nhích được. Tôi cảm thấy hình như nước mắt nóng bỏng
đang chảy dài dưới gò má....
(Để mai
viết tiếp nghe. Tôi nhất định viết bài này đăng báo để khiếu nại tới
BTL/SĐ3KQ đã đì tôi sát ván, cho đến ngày đứt phim vẫn còn mang cánh gà,
trong hồ sơ quân bạ cũng không hề có một cái huy chương làm thuốc, trong khi
bạn bè khoá 5/69 thì đã lên Th/s này, Th/s Nhứt kia.)
Thiệt chưa
từng thấy ai đi lính chiến đấu trong gần 6 năm trời mà không lên được một cấp
như tôi, hỏi sao tôi không thành một người lính bất mãn!
Cánh tay phải của tôi
từ bàn tay lên đến vai ghi đầy vết chiến tích của người hùng mà nhất định không
tàn phế.
Từ AK đến
trung liên nồi hằn hộc cày lên thân xác đứa con của Mẹ. Việt Cộng muốn mang về
làm chiến lợi phẩm rằng đã chặt được một thằng xạ thủ Minigun là bớt một thằng
rải thuốc rầy trên đầu chúng nó, nhưng đã hoàn toàn thất bại!
Nằm TYV Cộng
Hòa một tháng thì xuất viện, tôi mang cánh tay băng bột về lại Biên Hòa. Lúc
này thấy nhiều khuôn mặt mới của khóa đàn em về bổ sung quân số như Ninh-con,
Thanh-dễ-thương, Trường...vì Khoá 5/69 đã khuyết danh đi rất nhiều.
Danh-con đã
giải ngũ; Lộc-râu tử trận; Điệu và Tiên chuẩn bị đi Mỹ học hoa tiêu A37 (cũng
mừng cho tụi nó thoát kiếp dằn thùng), và tui sẽ ký xiệc-kuy rời phi đoàn về
TSN.
Trong
thời
gian này vết thương tay hành hạ tôi làm cả người nhức buốt không thèm
khát gì, kể cả gái. Hơn tháng trời nằm nhà rên rỉ, đến quá ngày tái khám
mà cũng không nhớ để bị báo
cáo đào ngũ!
Chiến
trường VN đến cuối năm 1973 đã trở nên khốc liệt. Tôi bị túm, mang
cánh tay băng bột vô QC Tân Sơn Nhứt chờ đưa đi quân lao. Ở đây
gặp thằng Thời 5/69 mình.
Thằng Thời
hồi ở quân trường Biên Hoà thường bị nhốt hầm cá sấu; nó bay vận tải,
tội sì-ke lại thêm tội gì đó nên mới bị bắt vô đây. Từ lúc vô quân trường thì
nó đã vang danh du đãng rồi.
Lúc tôi vô nó
đang là trưởng phòng, chuyên ăn hiếp đánh đập mấy đứa mới vào. Đứa nào có bao
nhiêu tiền nó lấy hết, lột cả vòng vàng hay đồng hồ đeo trên tay trên cổ;
Tôi là bạn cùng khoá bây giờ cùng hoàn cảnh tù đày, mà nó cũng nỡ
lòng chơm mất một sợi dây chuyền.
Thật là mắc
cở và tức giận có một kẻ như nó trong khoá mình.
Nó cướp tiền
anh em rồi chuyền ra ngoài mua sì-ke vô phê, vừa phê vừa kêu em út đá thằng này
hỏi tội thằng kia. Cũng may chỉ có tui là ngoại lệ. Tôi ngồi cú xụ ở một góc mà
ngó đám chúng nó đang bị ma quỷ hành hạ. Sau đó nó bị giải đi quân lao trước
tôi.
Bị nhốt ở QC/
TSN cả tháng chờ quân lao trống chỗ tôi mới bị đưa đi. Vô đến quân lao tôi có
để ý kiếm thằng Thời mà không thấy, chắc nó bị nhốt riêng.
Quân lao nhốt
hằng ngàn đào binh, sì-ke ma túy, hiếp dâm, cướp của giết người không phân
biệt, co rút nằm bên nhau.
Sĩ quan cùng
HSQ thì nằm tầng trên, Binh sĩ nằm tầng dưới và dưới đất. Sáng 8 giờ điểm danh
xong thì không thằng nào được vô phòng ngoại trừ SQ; Binh Sĩ thì cắt đi tạp
dịch; HSQ thì kiếm gốc cây nào ngồi đó mà ngủ gà ngủ gật, đến trưa lãnh cơm ăn
xong mới cho phép HSQ vô phòng nghỉ ngơi. 5 giờ chiều ăn cơm, 6 giờ tập họp
điểm danh phân phòng để nhét thêm đám cô hồn mới vô. .
Có một thằng
QC không biết tội chi mà bị tống vào đây. Cả quân lao như lũ khát máu làm dàn
chào thằng này, đấm đá từ ngoài cổng sắt vô tới phòng. Cho đến tối mà cũng
không tha, thằng nằm trên nó thì đá, nằm dưới nó thì đạp, bên cạnh thì đấm...Nó
bị hành hạ đến nỗi thằng trưởng phòng phải kêu tụi bây tha thứ nó để chút đức
cho con cháu. Thằng trưởng phòng cuối cùng lôi nó lên tầng trên HSQ giữ dùm.
Thằng QC bị
nhét nằm bên tôi, cả đêm chỉ nghe thấy nó thút thít khóc cho đến sáng.
Hai tuần sau
chúng tôi bị đưa ra Tòa án Quân sự.
Tôi được xử
tha bổng, vì lý do chiến thương, chứ dại gì đang lãnh lương, được ở nhà thì lại
ngu gì mà đào ngũ.
Xử án xong
tất cả bị đưa về lại quân lao. Thằng nào tội đào ngũ bị xử án thì bị nhốt riêng
chờ đi Lao công Đào binh.
Còn tôi thì
nghe nói sẽ được chở về nằm phè cánh nhạn ở Trại Sống Mới TSN. Mới nghe tên
trại tưởng đâu ngon, sau này mới biết là mình lầm.
(Mai tiếp
nghe anh em, bà xã đang wé.he.he....tôi chạy đây!!!)
Buổi
trưa
hôm sau tôi đang ngủ bị rệp cắn ngứa bả vai, ngứa cả cánh tay còn băng
bột mới giật mình thức giấc. Ngồi buồn loay hoay bắt rệp, lấy cái cây
nhỏ khều trong lớp băng bột vì nó trốn tuốt ở trong, bắt được con nào
nghiến răng bóp bẹp con nấy mà không quên chửi cha chúng, cái thằng nào
đày tao vô đây để tận cùng khổ nhục. Bỗng bên ngoài nghe tụi nó la ầm
lên:
"Về đời! Về đời! KQ về đời, TQLC về đời, SĐ5...về đời!”
Chữ về đời
nghe lạ hoắc. Thằng trưởng phòng đang ngủ cũng bật dậy la hùa theo:
"Há.há...KQ về đời, về đời. Thằng nào về đời thu xếp đồ đạc lên văn phòng
nghe."
Nó nhào đến
bên tôi, xà xuống thật lẹ: "Ê, bạn KQ tôi ơi, về đời kìa. Còn cái gì ăn để
lại cho em út đi!" Tôi một tay xếp đồ đạc sẵn
bên chân, hất cái giỏ đồ ăn cho nó. Nghĩ tới thằng QC bên cạnh nó
đang tạp dịch không có ở đó, tôi giật cái giỏ đồ ăn lại lấy cái lon sữa
Guigoz đựng mắm ruốc xào sả nói để cho thằng QC, tội nghiệp nó không có
ai thăm nuôi.
Thôi, chúc may mắn nghe. Thằng trưởng
phòng bắt tay tôi từ giã. Tôi thảy cái túi vải đựng đồ cá nhân xuống sạp dưới,
một tay lần bậc thang gỗ nhảy xuống đất, rời khỏi chambre chạy lên văn
phòng.
Mỗi chiều thứ bảy các quân chủng lên
lãnh tù tha bổng trả về, nên không khí quân lao có phần xôn xao nhộn nhịp.
Những đứa đang tạp dịch nghe tin báo chạy rần rần về phòng thu xếp
quần áo. Tôi đi đến văn phòng thì đã có một số được
thả đang tập họp đứng đó, đứa nào đứa nấy mặt mày hớn hở,
vừa hút thuốc vừa ba hoa chích choè đủ thứ chuyện. Tôi thấy xe GMC của TQLC,
Nhảy Dù, ĐPQ, KQ, HQ đủ binh chủng đậu hàng dài bên hàng rào cổng
sắt. Xong mọi thủ tục, tụi tôi tất cả 5 thằng KQ theo một Hạ sĩ già cầm danh
sách ra xe. Chiếc Dodge 4 màu xanh lam như màu trời xanh đang chờ tôi trở
về. Xe về đến TSN, trong lúc xuống xe chúng tôi hỏi có bị nhốt trong Trại Sống Mới không. Viên
Hạ sĩ già lắc đầu nói cho mấy ông về nhà thứ hai lên trình diện, mỗi
ngày điểm danh chờ đi đơn vị.
Chúng tôi vô văn phòng quản trị chờ
lấy giấy phép, rồi mạnh thằng nào thằng nấy chạy ra cổng Phi-long.
Sàigòn đẹp lắm Sàigòn ơi
Sàigòn ơi...
Những Ngày Cuối Cùng Đời Lính
***************************
Thứ hai tôi vô lấy giấy xuống bệnh viện
tái khám cánh tay. Bệnh viện KQ/TSN hình như chỉ còn có một ông bác sĩ.
Ổng là Thiếu tá, tên gì lâu quá rồi tôi không còn nhớ nữa, chỉ nhớ khuôn mặt y
rất dễ ghét khi xem hồ sơ bệnh của tôi. Ổng hứ một tiếng thật lớn rồi nhìn vết
thương bắp tay của tôi đã bị Vẹm lấy mất cái bắp, bây giờ chỉ còn lại
một vết dài đỏ hỏn. Y nhìn tôi thù hằn y như là tôi mới giựt đào của chả, rồi gằn
giọng trách móc tôi cố tình làm hư cánh tay. Tôi tức lắm nhưng không
dám nói gì. Ổng ngồi đây an toàn quá, trong khi tôi thí mạng cùi trên chiến
trường, bị VC bắn gần chết mấy lần!
Hắn nói với viên y tá bên cạnh cắt bột cho
tôi, rồi cho đi TYV Cộng Hòa tập vật lý trị liệu 14 ngày trở lại tái khám, rồi
thì trả về SĐ đi bay tiếp.
Tôi hỏi viên bác sĩ tại sao tôi
không được ra Hội đồng Quân y để được duyệt xét vết thương
này có được giải ngũ không. Hắn nói không cần, cánh tay trái của anh còn
có thể bóp cò Minigun, về bóp tiếp đi!?!?
Mẹ
họ, nói thúi không chịu được. Bóp cò điện Minigun thì nhẹ nhàng, nhưng
khi load Rocket vô ống phóng thì một thằng còn có tay rưỡi như tôi sẽ
làm sao?
Ui cha, cuộc đời cơ phi của tôi bắt đầu
đen tối. Tôi chắc rằng sẽ bị đưa ra Đà Nẵng hay Pleiku gì đó. Đà Nẵng thì có
anh của tôi ở Phi đạo 213, ổng nói mày ra đây thì sẽ lên chức Tr/s I liền, nhưng mà là Cố Tr/s I.
Còn Pleiku có thằng em SQTĐ mới ra trường, đóng ở kho xăng
đêm ngày nhìn mây mù mà khóc nhớ SG.
Mình ở gần Dốc Sỏi quen rồi, đi xa sẽ nhớ
sẽ thương, rồi Sàigòn tôi để em lại cho ai?...
Tết 1974, anh em cũng biết, chiến trường
VN đang bị CS tràn ngập. PĐ231 có thêm Sum và Ngọc-mát (bay gunship), sau này thì
thằng Hải bay cho Ủy hội Quốc tế (máy bay sơn màu sọc cam), Khóa 5/69 mình
có thêm 3 đứa nó tử trận. Cái Tết đó lệnh cấm trại 100%, ai vắng mặt
48 tiếng đồng hồ đều bị báo cáo đào ngũ. Tôi tức khí chơi luôn
cả tuần lễ rồi lững thững đi vô quân lao lần thứ hai. Hết cứu!
Cũng còn chút may mắn là tòa án quân
sự chỉ xử phạt tôi một năm tù treo.
Cú này về là bị tống vô Trại Sống
Mới. Nghe nói những thành phần vô kỷ luật như chúng tôi tất cả sẽ cho giải ngũ
hết, sau lại có tin nằm chờ đó mà ra Bộ binh.
Vô Trại SM thì y chang sân Bắc Tiến ở Biên
Hoà khi xưa. Cũng cái sân cát trắng, trước mặt dãy barrack gồm 2
trung đội. Một trung đội sì-ke khoảng năm sáu chục đứa, một
trung đội tụi này cũng bằng ấy quân số. Thằng nào mới vô thì 100 vòng
chào sân, móc giò, hít đất, nhảy cóc...ôn lại bài học cũ quân trường cách đây 6 năm.
Trung đội sì-ke thì phơi nắng Cơ bản thao diễn cho đến chiều ngoài
hai bữa ăn. Tối tối sinh hoạt tại phòng, ca hát om xòm đến 9 giờ đêm
điểm danh lần nữa rồi tan hàng đi ngủ.
Mỗi tuần đều có kêu đi đơn
vị: Binh nhì Nguyễn văn A SĐ5KQ; Hạ sĩ Lồi Văn Trê SĐ1 KQ; Binh nhất Trần Văn
Sáu SĐ18BB; Trung sĩ Lý Hoài Tống SĐ1KQ Đà Nẵng...nghe kêu tên
như được một lần nữa về đời.
Tôi chạy lên nhận sự vụ lệnh
thì...không phải, không phải, ông đào ngũ 2 lần...không phải, cái SVL
này là của lần trước. Thế là tịt ngòi. Đào ngũ 2 lần là chờ ra Bộ
binh ông ơi.
Ui, thì cuộc đời mình đã đen như mõm
chó thì đành chịu. Anh hùng có sức chơi có sức chịu...
Nằm ở Trại SM gần hai tuần thì họ cho
tôi biệt phái ra gác cổng bên ngoài. Mỗi sáng những nào là SVSQ bên Mỹ về
nước, những khóa sinh mới mãn khóa chờ đi đơn vị...đều qua cổng gác
của chúng tôi. Nằm biệt phái ở đây thì xuống ca được về nhà,
nhưng nếu bị QC Quân Trấn bên ngoài bắt được thì sẽ vô ở luôn
TSM không được biệt phái nữa. Đêm đó ca gác của tôi, khoảng 9 giờ tối
thì thấy Tân-ngố với hàng hàng lớp lớp ở Đà Nẵng rút về TSN.
Qua ngày hôm sau đến Pleiku. Ông anh
tui cũng vậy, chạy chân đất rượt chiếc C-130 cuối cùng mới
về được SG với vợ con. Ôi thì sáng sớm hôm sau sao mà loạn. SVSQ bên Mỹ bị
trả về nước, Đà Nẵng, Pleiku....rồi Phan Rang, Nha Trang chạy hết về đây.
Câu lạc bộ muốn vô mua ly cà phê phải đợi cả tiếng.
Tôi gác cổng xét giấy tờ mệt nghỉ:
-Ê, ê, căn cước quân nhân
của ông đâu xin cho tui xem...Đ/u xin xuất trình căn cước...Thiếu
tá...ơh.ơh...thiếu tá Thành?
Xét phải Thiếu tá Phi Đoàn Phó của tôi làm tôi
giật mình. Ông ta mặc bộ đồ vàng vừa ở Mỹ về. Ổng hỏi sao
anh đứng gác ở đây, bộ Biên Hòa mất rồi hả?...
Ah, dạ không phải, em bị tội đào ngũ
chờ đi Bộ binh, biệt phái ra đứng gác ở đây...
Tân Sơn Nhứt những ngày cuối cùng trong
mắt tôi thật tội nghiệp, nó nháo nhác như đàn gà con lạc mẹ.
Tôi từ giã Không Quân ra SĐ25BB mà lòng
chán ngán.
Sáu
năm máu lửa, bị thương hai lần, máu nhuộm đầy màu áo quân chủng, bây
giờ bị tống ra ngoài như một thằng bệ rạc, với cấp bậc y chang như hồi
mới vào lính!
Rời khỏi Hốc Môn BTL/ SĐ25, tôi
cầm sự vụ lệnh thay vì xuống Trung Đoàn trình diện thì dông về nhà
luôn. Vô tới đầu ngõ, thấy má tôi đang ngồi ngoài hiên phụ giúp
may đồ tang cho một gia đình người láng giềng có ông già mới
mất đêm qua. Tôi tới gần liệng cái sac-marine hù bả một cái, làm bả giật
mình. Má tôi ngạc nhiên nhìn thằng qúi tử hỏi sao nữa đó con?
Tôi nói Tây-Ninh mất rồi, còn đơn vị đâu
mà trình diện...
(Chấm hết!)