Friday, March 9, 2018

Lính sữa

Hai mươi bảy tháng tám năm một nghìn chín trăm sáu mươi bẩy, tôi bước lên phi cơ để trở về nước sau khi mãn khóa học trực thăng tại trường bay Fort Rucker Hoa Kỳ. Mười ba tháng dài đằng đẵng trôi qua, bây giờ tôi đã thực sự trở thành một con chim non trong đàn chim Việt. Một niềm kiêu hãnh nhỏ len vào tâm tư.
Bốn giờ chiều ngày 31 tháng 8 năm 1967 tôi có mặt tại phi trường Tân Sơn Nhất. Nắng chói chang, không khí oi bức, bụi bặm, ồn ào và phi trường nghèo nàn hơn nhưng lòng người mở hội. Tôi đã được sinh ra, lớn lên và trưởng thành trong cái khung cảnh chậm tiến này; tâm tư tôi gắn bó với cái lạc hậu, chậm tiến này của Quê Hương. Tôi được trở lại với chính tôi, tôi thấy mình người hơn so với cuộc sống tẻ nhạt tại quân trường Hoa Kỳ.
Chín giờ sáng ngày 04 tháng 9 năm 1967 tôi trình diện Bộ Tư Lệnh Không Quân để được nhận những thay đổi phải có. Cặp cá được gỡ xuống để được thay thế bằng những bông mai vàng chói, cánh bay cong của Lục Quân Hoa Kỳ được thay thế bằng cánh bay của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa một giấy nghỉ phép đi kèm với Sự Vụ Lệnh đáo nhậm đơn vị mới, Phi Đoàn 213, Không Đoàn 41 Chiến Thuật. Bạn cùng khóa, cũng thày với tôi là Phạm-Ngọc-Sâm có ông cụ là Trung Úy huấn luyện viên tại Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung nên nó được ra Đà Nẵng, còn tôi ông cụ tôi là thợ hớt tóc vườn thành ra cũng theo nó ra Đà Nẵng luôn. Chúng tôi đều được hân hạnh trở thành Phi Công Trấn Ải
Mười ba tháng chín năm một nghìn chín trăm sáu mươi bảy tôi trình diện đơn vị mới, Phi Đoàn 213 Song Chùy. Đêm ấy địch pháo kích căn cứ nặng nề, chả hiểu để hù doạ hay chào mừng, nhưng mấy anh bạn bên kia ra tay hơi quá đáng. Không khí chiến tranh đến với tôi ngay ngày đầu tiên tôi thực sự trở thành lính nghề. Tôi sinh ra trong cái đêm bom đạn át tiếng trẻ sơ sinh ngoài miền Bắc và tôi vào đời trong tiếng hỏa tiễn xé không gian lướt ngang bầu trời. Mỗi giai đoạn của đời tôi đều được bom đạn đánh dấu nhưng cái may mắn vẫn ấp ủ, che chở tôi.
Tháng giêng bay xác định hành quân bằng những phi vụ liên lạc, chở các em gái hậu phương đi ủy lạo các các chiến sĩ ngoài tiền đồn. Phi vụ nào cũng dễ thương cả, em gái hậu phương của các trường trung học nào cũng xinh xắn, đáng yêu và có những cái tinh nghịch thật học trò. Tuổi của tôi chỉ cách tuổi học trò kia hai mươi tám tháng chứ mấy nhưng tôi thấy hình như mình có vẻ già hơn trong bộ áo bay đầy gươm giáo. Cũng nhờ những khác biệt này mà chúng tôi gần nhau hơn. Chẳng hiểu sự thân mật của chúng tôi có làm khó chịu những người lính tiền đồn hay không nhưng bản năng lính trẻ dễ làm cho tôi quên và không để ý. Ba tuần lễ liên tiếp với những phi vụ dễ thương, sự giao tiếp của tôi được mở rộng với nhiều phi vụ khác nhau, với những trường trung học khác nhau của Vùng I. Người phi công quả thật là hào hoa và quyết định chọn nghành bay bổng đúng là quyết định tuyệt vời của đời tôi. Giấc mơ thành phi công đến với tôi khi nhìn thấy hình ảnh oai hùng của phi công Pháp bên cạnh phi cơ khu trục tại phi trường Gia Lâm và bây giờ giấc mơ ấy đã trở thành hiện thực tuy có tí khác biệt, tôi bay trực thăng. Nhưng dù sao tôi vẫn là phi công và phi công quả thật là hào hoa.
Sáng mùng một Tết tôi làm hoa tiêu phó cho Trung Úy Trần-Duy-Kỳ ra Huế mang theo quà tặng của Không Đoàn cho biệt đội. Thành Phố Huế trong sương sớm sao êm đềm và thơ mộng, phía dưới tôi dòng sông Hương nữa kín đáo, nửa lẳng lơ, lững lờ như mới gọi. Tôi thấy mình thích Huế.. Hôm nay tôi đến Huế lần đầu tiên trong đời, đất thần kinh cổ kính, người thần kinh trang phục gọn gàng tươm tất giọng nói tuy có lạ tai và hơi nặng nhưng nghe thật dễ thương nhất là giọng nói của các cô bé Đồng Khánh.. Hình ảnh của mấy người bán hàng rong trong chiếc áo dài khiến tôi chợt nhớ đến khung cảnh của miền đất tuổi thơ xa lắc phía Bắc bờ Bến Hải. Thành phố không một bóng dáng ngoại nhân, điều này đã gây xúc động mạnh trong tâm hồn tôi. Tôi thấy mình thương Huế, gần Huế và Huế như quê tôi. Phải chi mẹ tôi còn sống tôi sẽ đưa mẹ tôi ra thăm Huế, một thành phố Việt Nam duy nhất còn sót lại. Trưa hôm đó tôi về lại Đà Nẵng.
Đêm mùng một rạng mùng hai Tết, địch tấn công khắp nơi ở Vùng I. Sáu giờ sáng mùng hai Tết tôi phóng lên phi đoàn ôm đồ nghề ra phi cơ đi tiếp tế Trà Kiệu. "Châu Ông Chủ", tôi và "Sinh Già" chiếc số một, Thể chiếc số hai rời phi trường lúc 7:00 sáng đi về hướng Nam; "Du Điên" với một A1 khác cất cánh phi đạo 17 với trang bị nặng ra hướng Bắc, lúc vừa cất cánh Du phát hiện độ một tiểu đoàn Việt Cộng tại Bến Đò Xu, thế là phi vụ được thay đổi. Hai khu trục làm cỏ trọn gói tiểu đoàn địch, Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn I và Đà Nẵng được bình yên nhờ sự phát hiện này.
Căn cứ Trà Kiệu bị vây hãm. Đồn bị pháo kích liên miên, đạn dược thiếu hụt, chúng tôi có nhiệm vụ phải tiếp tế cho căn cứ hoả lực này. Hai chuyến đầu chúng tôi bị bắn nhưng vẫn hoàn tất; đến chuyến thứ ba đồn bị pháo kích liên miên và hai khẩu đại liên ở hai bên chân đồi bắn lên sối xả. Là hoa tiêu phó ngồi đồng tôi nhìn ánh đạn lửa liên tiếp bay đến mặt mình, tàu bị bắn, đạn trúng thùng lựu đạn, "Sinh Già" ôm vứt thùng lựu đạn ra khỏi tàu thì vừa lúc cả thùng lựu đạn nổ. Hệ thống âm thoại trên phi cơ hỏng, "Sinh Già" thò tay nắm lấy chân tôi làm dấu hiệu tàu bị bắn nặng phải rời vùng, tôi hết hồn vì cái chụp cẳng này. Phi vụ tiếp tế Trà Kiệu được quân bạn yêu cầu huỷ bỏ vì áp lực pháo quá nặng nề của địch. Về Đà-Nẵng ăn cơm trưa, đổi tàu rồi tiếp tục phi vụ tiếp tế khác cho Hội-An. Điều làm tôi ngạc nhiên là phi trường Đà-Nẵng sao yên lặng quá không một phi cơ Mỹ nào cất cánh cả. Ngày thường thì cứ năm phút là một cặp F-4 Phantom cất cánh, hôm nay tất cả đều nằm ụ. Trên trời chỉ lác đác vài anh A-1 nặng nề, lèo tèo mấy chị L-19 mảnh dẻ và mấy chú H-34 cổ lỗ sĩ. Chả hiểu chuyện gì xảy ra mà bạn hiền không cứu bồ. Tôi, tên lính sữa mới ra trường đã học được một bài học cay đắng nhất trên đời và phân vân không hiểu chúng ta có còn được người Mỹ còn coi là bạn hay không!
Xuống đến Hội-An, bất cứ một mảnh đất trống nào có thể hạ chiếc trực thăng xuống được là bị pháo kích cuối cùng chúng tôi phải đáp nhảy cóc lung tung trên mọi đường cái trong thành phố và đồng thời thông báo cho quân bạn đến lấy, tình trạng thật chán nản. Nhờ đáp nhảy cóc lung tung quân bạn đã được chứng tôi tiếp tế đầy đủ. Tình trạng cũ lại tái diễn, địch đuổi theo chúng tôi mà pháo. Nhà dân nổ tung, chúng tôi phải cất cánh để tránh thảm họa cho mình cũng như cho dân. Năm giờ chiều, tầu vừa cất cánh rời thành phố thì liền bị súng trên mấy căn lầu gần đó bắn sổi xả, người thì chẳng bị gì nhưng tầu thì rách bươm. "Du Điên" và "Hoàng Điệu" nhập cuộc khóa họng súng địch. Một vài căn phố đi theo mấy khẩu thượng liên, bom đạn quả vô tình. Trở về Đà-Nẵng, phi cơ bị rỗ bụng, phi vụ huỷ bỏ vì không tầu thay thế. Lại một việc làm thâu đêm cho phi đạo, chúng tôi khổ và họ cũng chẳng sung sướng gì. Tình huynh đệ thật đậm đà, mấy tên phi đạo rưng rưng nước mắt khi thấy chúng tôi cơm gạo xấy ôm con tàu bịnh hoạn lao vào lửa đạn rồi lại mỉm cười khi thấy chúng tôi mang con tầu đầy lỗ đạn an toàn trở về bến đậu.
Trong nguy biến, tình bạn, tình đồng đội, tình người đã được tự nhiên phát triển. Tôi mong tình thế lắng dịu để có lại một phần nào an toàn cho thân thể và đồng thời lại mong chinh chiến kéo dài để chúng tôi còn mãi mãi để ý và lo lắng cho nhau.
Sáng mùng 3 Tết, 4 chiếc H-34 cất cánh ra Huế. Đáp Phú-Bài lấy đạn dược để tiếp tế cho đồn Mang-Cá Huế, mỗi chiếc đáp được bốn lần an toàn. Trần mây khá cao, mây rải rác, chúng tôi len lỏi quanh những cụm mây để tránh tầm nhìn của địch. Bên dưới chúng tôi, mấy chiếc tàu quân vận Mỹ dương cờ Hoa cà rịch cà tàng đi lại trên sông Hương. Đạn địch tìm đến chúng tôi ở cao độ hai ngàn rưởi bộ trong khi trực thăng Mỹ lững lờ ở năm trăm bộ. Đại Úy Bùi-Quang-Chính bi bắn rơi ở Cây Số 17, Đại Úy Châu Ông Chủ bị bắn ở Toà Khâm. Chiều hôm đó trên đường về chúng tôi chỉ còn lại ba chiếc.
Về đến nhà kiểm lại tầu tôi lủng tám lỗ, tầu của Thể lủng sáu lỗ và tầu Châu Ông Chủ lủng mười tám lỗ. Thân phi cơ vá chằng cá đụp những mảnh vá không có thì giờ để sơn cho đồng mầu với thân tầu thành ra chiếc tầu như mang hình ảnh quần áo của những đứa trẻ con nhà nghèo của các câu chuyện trong Tân Quốc Văn Giáo Khoa Thư. Tất cả các H-34 đều bị bệnh đầu mùa rỗ chẳng rỗ chịt.
Mùng 4 Tết ra Huế trở lại, trời xấu ghê gớm. Mưa nặng hạt trần mây 300 bộ. Low level từ Đà-Nẵng ra Phú-Bài lấy đạn dược để tiếp tế cho Đồn Mang-Cá, low level từ Phú-Bài ra biển, bay dọc theo bờ biển lên hướng Bắc đến cửa Thuận-An quẹo trái theo sông Hương hướng đến Đồn Mang-Cá. Trung Úy Nguyễn-Phú-Chính và tôi chiếc số một, Trung úy Trần-Duy-Kỳ và Đinh-Văn-Huê chiếc số hai. Hai chiếc nối đuôi nhau hụp lên hụp xuống trong mây hướng vào đồn Mang-Cá, phía dưới tầu quân vận của Mỹ vẫn trương cờ Hoa thanh thản qua lại trên sông Hương. Qua Bao-Vinh tầu tôi bị bắn, đạn phá vỡ cửa kính bên trái nơi tôi ngồi, mảnh nhựa bay tứ tung văng đầy vào người vào cổ. Cổ tôi đau rát, chắc tôi bị bắn vào cổ!. Tại sao tôi lại có thể chết sớm đến như vậy nhỉ. Trong khoảnh khắc thời gian thật ngắn ngủi, bao nhiêu mơ ước tràn ngập tâm hồn. Tôi còn quá trẻ để đi chuyến tàu suốt. Hai mươi mốt tuổi đời, hai tuổi lính, vì nhà nghèo nên vẫn chưa có người yêu, chưa hề biết hẹn hò hay thấp thỏm đợi chờ. Những mơ mộng của mối tình đầu tôi chưa hề được biết và thực tế hơn nữa là lương Thiếu Úy tôi vẫn chưa được lĩnh, thẻ lương của tôi vẫn là thẻ lương Sinh Viên Sĩ Quan, tiền lương tương đương với lương Trung Sĩ. Đời chưa trang điểm mà sao đã vội đi. Tôi len lén đưa tay lên sờ đầu rồi sờ cổ, ấn nắn từng tí một xem có tí máu nào không để cuối cùng thấy được mình vẫn an toàn. "Ngọc em bay đi", tôi vội vàng chụp lấy cần lái. Nhìn qua bên anh Chính, máu chảy ròng ròng trên bàn tay phải. Khoảnh khắc sau đó tôi phải trả lại vì anh Chính vẫn điều khiển được phi cơ. Tầu vẫn tiếp tục bị bắn. Hai phi cơ đáp đồn Mang-Cá an toàn. Phi cơ của tôi chảy dầu nặng, anh Chính bị thương nhẹ ở tay phải, tôi và cơ phi Nữu an toàn. Phi cơ anh Kỳ, cơ phi Hạnh bị một viên đạn duy nhất bắn xuyên áo giáp vào bụng, vỡ cuống gan, chết sau khi đến bệnh viện được 2 tiếng, bệnh viện cách đó 200 thước. Hạnh người cơ phi dễ thương, con nhà giầu bên Lào, có bằng tú tài 2 Pháp vì thích làm Phi Công nên về nước tình nguyện nhập ngũ, thiếu điều kiện thể chất mà vẫn thích bay bổng nên lại nộp đơn xin đi làm cơ phi. Hạnh, người chiến hữu đầu tiên trong đơn vị ra đi vì chiến cuộc, tôi bâng khuâng tức tưởi. Quanh tôi lính nhẩy dù bi thương nằm la liệt.
Ở lại Huế qua đêm trong hoàn cảnh hãi hùng, thương binh tới tấp được mang về bằng đường bộ, địch pháo kích liên miên vào đồn Mang-Cá. Hỏa tiễn 140 ly, hỏa tiễn 122 ly, cối 82 ly, B-40, thượng liên, AK-47...tôi được anh bạn thương binh Nhảy Dù phân tích cho tôi từng loại sau mỗi tiếng nổ. Thế là ngày giai đoạn nhập cuộc tôi đã có được một số vốn liếng khá về khả năng tàn phá của vũ khí địch. Bài học chua chát, bài học pha chất mặn của máu từ thân thể các chiến hữu của tôi.. Bước ngang qua ngoài kia người lính Sư Đoàn 1 Bộ Binh ngắn ngủi bên cạnh khẩu súng Garant M-1, lạc hậu trên lưng khẩu Carbin M-1. Sự thiệt thòi của họ tạo cho tôi can đảm chịu đựng. Tôi rời Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 1 Bộ Binh thả bước qua Bệnh Viện Nguyễn Trí Phương.. Mưa lất phất rơi, thân thể tôi thấm lạnh. Người cố vấn Mỹ hớt hải phóng qua trước mặt tôi, trong tâm tư tôi mang ý tưởng của kẻ sát nhân. Đêm ấy địch pháo kích thâu đêm. Mùng 5 Tết trời vẫn còn xấu, nhưng có tí nắng, chúng tôi quyết định trở về Đà-Nẵng với xác của Hạnh bằng phi cơ của Trung Úy Trần-Duy-Kỳ. Chúng tôi bay phi cụ trong điều kiện phi cụ thiếu lung tung của phi cơ. Mây thấp và dầy, đến cửa Thuận An phi cơ bay low level về Đà-Nẵng. Mùng 6 Tết tôi lại bay trở lại Huế để nghe tin anh Nguyên Điền Phong Phi Đoàn 516 bi bắn rơi. Con người bay bổng thứ nhì ra đi kể từ khi tôi nhập cuộc. Tôi không quen anh Phong mà chỉ biết tiếng anh khi tôi còn đang học ở Hoa Kỳ. Tôi được nghe biết về anh vì anh đã sử dụng đèn pin cá nhân khi đèn trong phi cơ hỏng trong chuyến solo đêm tại trường bay Hải Quân Mỹ. Về nước tôi được gặp anh một lần ở Câu Lạc Bộ Trần-Văn-Thọ. Có lẽ những người tài hay vắn số. Sự mất mát của dân bay bổng chấm dứt sau cái chết của anh Nguyễn-Điền-Phong.
Tôi đã bay mười tám ngày liên tiếp với các trưởng phi cơ khác nhau. Tết Mậu Thân vì hưu chiến nên mọi đơn vị trong Quân Đội đều thiếu người. Cái Tết đầu tiên trong đời Phi Công, trận chiến đầu tiên trong đời lính, kinh nghiệm thực tiễn đầu tiên sau khi đọc quyển " Nỗi Buồn Nhược Tiểu" của Pearl Buck và sự mất mát đầu tiên xảy đến trong đời lính: sự ra đi của một người bạn, cơ phi Hạnh. Bom đạn đã cày nát mảnh đất lý tưởng của tôi, thành phố Huế. Nỗi buồn ray rứt gặm nhấm tâm hồn, thù hận len lỏi vào cách cư sử với ngoại nhân và với những người ăn trên ngồi trốc. Tôi cau có và sẵn sàng gây gỗ với tất cả mọi người không liên quan đến bay bổng và nhất là các Cố Vấn Mỹ. Tôi đau đớn nhìn quê hương bị tàn phá và nỗi đau này đã làm mất đi cái thiện trong bản ngã bình thường của con người để khiến tên tôi được gán thêm tiếp vĩ ngữ "MÁT". Ngọc Mát
KQ Trần-Văn-Ngọc 65-E2 
PĐ-213                  PĐ-241

Hội Ngộ Tân Niên KQVN Trung California, Sunday 11 tháng 3 năm 2018 10:30AM Paracel Restaurant Westminster, California


Tự ái Dân-Tộc Danh dự Quân-Chủng (Việt Nam mùa bão lụt)

Cũng đâu vào khoảng thời gian tháng chín, tháng mười năm 1970, miền Trung gặp thảm cảnh bão lụt, mưa triền miên bất tận. Nước mênh mông khắp chốn, mực nước dâng lên ở mức độ kinh hoàng. Nước lũ trên nguồn tuôn xuống đồng bằng, trong vòng một tiếng đồng hồ mực nước dâng lên cả thước. Mưa nặng hạt, trần mây 200 bộ, tầm nhìn xa từ nửa dặm đến một dặm. Ngoài tám phi hành đoàn có tên trên bảng Phi Vụ Lệnh, tất cả các nhân viên phi hành đều tự động tập trung tại phi đoàn ngóng chờ tin tức và sẵn sàng .
Vì là ngày nghỉ tôi đến quán “Thượng Sĩ Đúng” ăn sáng ghi sổ trước khi đến Phi Đoàn; ngày mưa trời xấu nhất là túi không tiền thì không nơi nào vui bằng ở Phi Đoàn. Cũng như các anh em khác,  tôi đến phi đoàn vào khoảng tám giờ (08:00) sáng. Thật là ngạc nhiên khi thấy mọi người tập trung gần như đầy đủ, mặc dù chẳng có ai ra lệnh. Ngoài trời mưa vẫn rơi nặng hạt, trời âm u. Hoạt động duy nhất của phi trường vẫn là những chuyến bay bên phía Tây của phi trường thuộc các phi đoàn F-4 của Hải Quân cũng như của Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ. Trong phi đoàn anh em chúng tôi chia nhau tụ tập đánh Bida, đánh Cờ Tướng, đánh Domino, đánh Tứ Sắc, đánh Sập Sám hay sôi nổi kể cho nhau nghe những trắc trở của các phi vụ đã trải qua. Không khí ồn ào, náo nhiệt thật hỗn độn nhưng cũng thật vui nhộn. Trong giới phi hành tại vùng I, chúng tôi đều truyền nhau câu nói "Mây phủ Sơn Trà, về nhà đánh bạc"(1), với thời tiết này thì bay bổng cái gì cơ chứ.
Khoảng đâu vào lúc mười giờ (10:00), tôi từ phòng nghỉ bước qua phòng Hành Quân thì anh Hạ Sĩ Quan trực trao cho tôi điện thoại nói là của Đại Tá Nguyễn-Đức-Khánh, Tư Lệnh Không Đoàn 41-CT,
- Tôi đâu phải là Sĩ Quan Trực.
- Đại Tá muốn nói chuyện với Trung Úy.
Chết mẹ! chuyện gì đấy?
Tôi nghe điện thoại
- Trung úy Ngọc tôi nghe.
Và nhận được câu hỏi thật nhẹ nhàng
-  Dân bị lụt khổ quá, bên Quân Đoàn họ đã nhờ "First Marine", trang bị CH-53 Black Stalion, nhưng bị từ chối vì thời tiết quá xấu. Quân Đoàn cũng yêu cầu bên "Black Cat", xử dụng UH-1 cũng như chúng tôi,  cũng bị từ chối với cùng một lý do; thế liệu mình có thể làm được gì không Ngọc?".
Đúng là cung cách của Trung Tướng Hoàng-Xuân-Lãm.
- "Đại Tá để tôi thông báo cho ông Phi Đoàn Trưởng".
- "Ông Phi Đoàn Trưởng và Trưởng Phòng Hành Quân đang họp ở đây với tôi". 
 A! Có lẽ đây là trường hợp hoàn toàn nghịch lý với an phi mà nếu để cho Ông Phi Đoàn Trưởng hay Trưởng Phòng Hành Quân nói thì thế nào cũng bị phản đối thành ra để cho tên làng nhàng cóc cắn, vô quyền vô hạn lại to mồm như tôi nói thì lời nói có vẻ vô tội vạ hơn nên trực tiếp Ông Đại Tá muốn tôi tự nguyện làm cái loa
- "Để tôi thông báo với anh em".
Tôi ghi vào sổ trực trọn vẹn lời nói của Đại-Tá Nguyễn-Đức-Khánh rồi sau đó thông báo cho các anh em. Thật là một chuyện vô tiền khoáng hậu và hy hữu trong lịch sử của Không Quân chứ đừng nói đến lịch sử của Phi Đoàn 213. Tất cả nhân viên phi hành đều túa ra ngoài phi đạo. Chưa bao giờ có cảnh phi hành đoàn dành nhau bay, túc trực tại phi cơ hối thúc và phụ với kỹ thuật sửa tàu trong mưa. Dù tàu bị rung ngang (lateral vibration), tầu quá giờ kiểm kỳ cũng lấy, miễn không nguy hiểm. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ mười bốn phi cơ chuyên chở thường và hai trực thăng võ trang lần lượt cất cánh. Bình thường trực thăng chuyên chở thực sự khả dụng hàng ngày là từ tám đến mười chiếc, chưa bao giờ đạt được trên con số này. Mưa vẫn nặng hạt, trần mây vẫn khoảng 200 bộ và tầm nhìn xa vẫn không thay đổi, từ nửa dậm đến một dậm. Chúng tôi chia vùng cho nhau để tránh tai nạn, phi cơ có thể đụng nhau. Trời xấu như thế mà lại không bật đèn lên được vì tầm nhìn xa quá ngắn, khoảng cách giữa nước và mây quá gần, sự phản chiếu của ánh đèn dễ làm cho phi công bị quáng (vertigo)
Người Không Quân không thù dai nhưng lại nhớ rất dai. Tôi nhớ đến một cuộc phỏng vấn của tờ báo quân đội Hoa-Kỳ,  "Stars & Stripes", phỏng vấn Trung Tướng Hoàng-Xuân-Lãm, Tư Lệnh Quân Đoàn I; trong cuộc phỏng vấn này khi được hỏi là "Không-Quân Việt-Nam đã có UH-IH rồi thì tại sao Trung Tướng vẫn xử dụng Phi Hành Đoàn và Phi Cơ của Quân-Đội Hoa-Kỳ?". Trung Tướng Hoàng-Xuân-Lãm đã khẳng định chắc nịch với phóng viên tờ "Stars & Stripes" là "Tôi hoàn toàn không tin tưởng vào khả năng và sự hiểu biết của Phi-Công Việt-Nam cũng như nghành Bảo-Trì của Không-Quân Việt-Nam". Sự kiện này đã gây nên một làn sóng phẫn nộ trong Quân-Đội Việt-Nam cũng như trong quần chúng và báo giới cũng lên tiếng ồn ào một thời gian dài.  
Tôi và Thiếu úy Phúc, hoa tiêu phó, trách nhiệm vùng "Nông Sơn", "Trà Kiệu". Với điều kiện thời tiết này tốc độ bị giới hạn trong khoảng 60 đến 70 dậm một giờ. Mưa cũng đã ngớt và tầm nhìn xa đã khá hơn. Chúng tôi đến từng nóc nhà một để đón dân. Chúng tôi đón tất cả mọi người. Hoàn cảnh này còn gì nữa mà phân biệt địch với ta. Bất cứ người nào lên nóc nhà là chúng tôi đón. Điều nguy hiểm duy nhất không phải là sợ bị Việt Cộng bắn mà sợ những tấm tôn đã được bão tố làm cho long đinh bốc lên theo gió lốc của cách quạt. Đợt đầu tiên chúng tôi đón thì dân còn ngồi trên nóc nhà, khi chúng tôi trở lại thì mọi người đều đã phải đứng vì nước dâng lên quá nóc nhà. Có một ông nông dân được anh cơ phi kéo lên trên tàu, tay còn khư khư ôm theo con heo nhỏ trong lòng. Lên đến phi cơ, ông nông dân tuột tay, con heo phóng xuống nước, ông nông dân liền phóng theo.  Nước chảy siết, ông nông dân trôi đi khá xa; chúng tôi đã phải đón đường nhúng cả phi cơ xuống nước để đón cả ông nông dân lẫn con heo lên. Lần này thì tên cơ phi vất vả thật, nhờ có gắn loại giây an toàn dài mà Mỹ gọi là Monkey Harness, nên hắn nhảy ùm xuống nước mới vớt được cả ông nông dân lẫn con heo lên tàu đưa về sân bay Hội An. Đúng là khổ vì con lợn lòng. Điều oái oăm nữa là khi chúng tôi bay ngang qua một cây mít thì bị bắn.......hụt. Dĩ nhiên là chúng tôi đã gọi trực thăng võ trang "Tiến Lùi", Trần Lê Tiến, đến dùng đại liên sáu nòng đưa tiễn mấy tên này về bên kia. Hoàn cảnh này khi bắn xong thì tụi hắn chạy đi đâu? Thế mà cũng bắn!. Đúng là tối dạ. 
Khoảng không gian sinh hoạt của chúng tôi đã bắt đầu bị thu hẹp lại vì sự góp mặt của "First Marine" và "Black Cat". Chúng tôi vào tần số của nhau để phòng tránh tai nạn . Sau đợt thứ hai thì tôi phải trở lại Đà Nẵng để thay cơ phi. Tên cơ phi đã quá mỏi mệt gần như muốn ngất xỉu vì phải kéo người lên phi cơ; nhưng hắn lại không muốn về. Mắt đỏ ngầu, người ướt như chuột lột mà vẫn gân cổ lên nói cà lăm đứt quãng là “Tôi không sao”. Ngày hôm đó phi hành đoàn nào cũng đã bay gần tám (8) tiếng không nghỉ. Phi cơ nổ máy đổ xăng, ghé qua phi đoàn đổi cơ phi, hay xạ thủ bốn lần; đồng thời nhận khẩu phần mỗi người một ổ bánh mì thịt với lon nước, nước do cố vấn phi đoàn tặng, và tiếp tục phi vụ. Đến khi trời xụp tối và không còn thấy rõ được nữa, chúng tôi mới rời vùng, chấm dứt phi vụ. 
Trên đường về, khi gần đến Đại Lộc tôi nhìn thấy một đám quân nhân TQLC Hoa Kỳ đứng ở trên mui xe vẫy gọi, họ bị kẹt giữa đường vì xe bị nước ngập hoàn toàn. Chúng tôi đã bay vòng trở lại ghé càng cho họ leo lên rồi đưa họ trả về cho đơn vị trên đồi 52.
Về đến bãi đậu chúng tôi đã nhận được một phần thưởng thật to lớn, to hơn cả những lời ban khen của Quân Đoàn I, lời khen tặng của "Black Cat" và lời mời thăm viếng của "First Marine" đến với chúng tôi ngày hôm sau, đấy là nụ cười rạng rỡ của các chuyên viên kỹ thuật kèm theo ngón tay cái dơ lên. Nước mưa của thiên tai bão lụt đã rửa mặt cho chúng tôi thật sạch sẽ.
Tất cả phi cơ và phi hành đoàn đều trở về an toàn; Chỉ có mấy tên cơ phi và xạ thủ là vất vả chưa từng có trong đời vì phải kéo người lên phi cơ và đồng thời canh phòng để thông báo cho phi công khỏi chặt cây lúc đón dân.
Vào phi đoàn để ghi sổ bay; bỗng nhiên không hẹn mà gặp, chúng tôi đều nói đến cuộc phỏng vấn Trung Tướng Hoàng-Xuân-Lãm trên tờ "Stars & Stripes", rồi nhìn nhau cười ha hả.
Đột nhiên có giọng ca vịt đực không biết của tên nào cất lên hát bài "Không Quân Hành Khúc" từ trong phòng nghỉ vang ra; thế là cả đám chúng tôi đều hát theo. Bài hát chẳng có mấy ai thuộc hết nhưng câu "Không Quân ra đi cánh bay rợp trời" là rõ ràng và to nhất. Ký sổ bay xong, chúng tôi rời phi đoàn trả lại sự yên tĩnh cho mấy tên trực phi đoàn.
Ngoài trời trần mây vẫn thấp, mưa vẫn to nhỏ hạt ngắn hạt dài đều đặn rơi trên đường. Tuy nhiên, trong mây mưa vẫn còn lồng lộng giọng cười sảng khoái và ngạo nghễ của KHÔNG QUÂN VIỆT NAM .
KQ Trần Văn Ngọc
PĐ-213       PĐ-241
(1) Sơn Trà là ngọn núi trên có thiết lập đài Kiểm Báo Panama , Núi này có rất nhiều khỉ nên còn được người Mỹ gọi là “Núi Khỉ”, Monkey Mountain . Dưới chân núi có bãi biển Tiên Sa, có Bộ Chỉ Huy của Hải Quân Vùng I, có Ban Công Tác Đặc Biệt của Biệt Hải, Hải Quân Việt Nam .

Monday, February 12, 2018

Kính gởi quý chiến hữu Không Quân và Gia Đình, Diễn Hành Tết Nguyên Đán 7:30AM Thứ Bảy 17 tháng 2 năm 2018

Diễn hành Tết Mậu Tuất năm nay do Cộng Đồng Người Việt Quốc gia Nam California phối hợp cùng Liên Hội Cựu Chiến Sĩ  VNCH Nam California và rất nhiều Hội Đoàn Quốc gia khác quanh vùng được tổ chức vào ngày 17 tháng hai năm 2018 (nhằm thứ Bảy ngày mùng Hai tháng Giêng năm Mậu Tuất).

Hội Ái Hữu Không Quân VNCH miền Trung California sẽ đi diễn hành chung trong block của Liên Quân Liên Hội Cựu Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Hòa Nam California

Trân trọng kính mời quý chiến hữu Không Quân và phu nhân tham dự đông đủ để thể hiện sự "Hào hủng và Độc đáo của Quân chủng Không Quân"

Trang phục cho  Quý Chiến hữu: 
Đại lễ màu xanh nếu có hay Quân phục khác.

Trang phục cho Quý Phu nhân: 
Áo dài xanh truyền thống.

Tham dự viên có mặt tại địa điểm xuất phát lúc 7:30AM góc đường Bolsa Ave. và Magnolia St. để BTC sắp xếp.

Trân trọng,
KQ Lê Văn Sáu, H/T


 

Wednesday, January 31, 2018

KQ Trần Văn Ngọc Khóa 65-E2 Phi Đoàn-213 Phi Đoàn-241 Phòng Hành Quân Chiến Cuộc Căn Cứ Không Quân Phù Cát.

LỜI TRĂN TRỐI

Lời trăn trối này tôi gửi đến tất cả mọi người

"SINH HỮU HẠN TỬ VÔ KỲ"; bào thai nằm trong bụng mẹ trong chín tháng mười ngày, đứa trẻ bắt buộc phải xuất thế để góp mặt với đời, còn cái chết thì đến bất chợt không hẹn hò. Ngày hôm nay tôi khỏe mạnh bình thường, ngày mai tôi có thể nói với đời lời vĩnh biệt, cũng có thể là ngày mốt, là tuần sau, là tháng sau hay là năm sau. Chúng ta không phải là bằng hữu, không phải quyến thuộc, không phải là máu mủ ruột thịt; cũng không ân nghĩa hay nợ nần gì nhau và nhất là cái nợ với Quân Chủng KHÔNG QUÂN tôi cũng đã trả hết bằng hai nhiệm kỳ làm Hội Trưởng với một nhiệm kỳ làm Tổng Hội Trưởng thành ra khi tôi ra đi hãy đừng ma chay thăm viếng hay tiễn đưa cho phiền lòng nhau. Trong tình trạng hiện tại tôi không cha mẹ, không anh em và cuối đời do ăn ở vụng về nên cũng không có mấy bạn bè mà chỉ còn có mấy đứa con và người vợ, những người đã chăm sóc tôi lúc già nua bệnh hoạn; hãy để cho họ tính chuyện hậu sự cho thân xác vô dụng này của tôi. Đừng bắt tôi phải mang một món nợ không thể hoàn trả sau khi lìa đời. Chúng ta lại trở về tình trạng nguyên sinh của kiếp người, người xa lạ. Những hình ảnh sinh hoạt có tính cách gia đình của dĩ vãng hãy để cho nó trôi vào quên lãng đừng bận tâm vương vấn ; cho dù đấy là những kỷ niệm đẹp. Chúa có nói "kẻ nào dùng dao sẽ bị đứt tay" và chuyện "Nhân quả" của tín lý phật giáo hình như cũng mang hàm ý đó; sự vận chuyển của biển cả cũng có nguyên tắc của nó, "sóng trước đổ đâu sóng sau đổ đó".
Không nên nhờ cậy Hội Không Quân về bất cứ chuyện gì!.  Dù là chuyện nhỏ nhặt. "Nghĩa nhà binh tình nhà thổ";
Dĩ nhiên lời ong tiếng ve sẽ có, nhưng chúng ta không sống và khôn lớn bằng lời ong tiếng ve thành ra "khẩu chứng vô bằng". Để ý làm gì những lời vô căn cứ. Những điều chúng ta cần biết là những gì xảy đến trong chính tâm hồn mình. Thời gian trôi qua, kinh nghiệm đời chồng chất các anh chị đã hiểu về bản chất của cuộc đời và sẽ đánh giá cuộc đời chính xác hơn. Tôi không đủ khôn ngoan để nhắc nhở bất cứ một điều gì cho anh chị. Hãy tự xử.
ổ đấy". Lòng chân thành gửi đến những người em của vợ của tôi.
 
Nhắm mắt rồi xin đừng rơi lệ
Đừng vòng hoa phúng điếu hoặc phân ưu 
Đừng quay phim, chụp ảnh để dành lưu.
Gây phiền toái, nợ thêm người còn sống...

KQ Trần Văn Ngọc Khóa 65-E2
Phi Đoàn-213 Phi Đoàn-241
Phòng Hành Quân Chiến Cuộc Căn Cứ Không Quân Phù Cát.

Thursday, December 28, 2017

PHÂN ƯU cùng người anh thân thiết NGUYỄN TIẾN THÀNH --Trường sơn lê xuân nhị

Anh Thành thân mến:
Ngày mai
là thánh Lễ Cầu Hồn cho hiền thê của anh, Elizabeth Võ Thị Anh tại Houston Texas.  Chú út không tham dự được nhưng xin gởi lời cầu nguyện đến cùng anh chị và gia đình... 

Hôm đọc được tin Chị, người vợ yêu dấu, người bạn đời của anh suốt mấy chục năm nay đã ra đi, chú út đã tính gọi cho anh từ lúc sáng sớm để chia buồn, nhưng không dám vì sợ anh còn ngủ.  Trong sở ngày hôm ấy, lòng dạ em thấy buồn buồn, cứ nghĩ đến vợ chồng anh từ những ngày anh em mình mới quen biết nhau từ cuối thập niên 80, những ngày còn bừng bừng sinh khí của tuổi trẻ, những ngày rộn ràng của tờ báo Ngàn Sao và Đêm Không Gian…
Trước sau em chỉ được gặp chị có hai ba lần.  Lần đầu, lúc em qua Houston dự Đêm Không Gian, cư ngụ tại nhà anh mấy ngày.  Lần thứ hai và lần thứ ba cũng tại nhà anh, khi đến đón anh đi nhậu.
Chỉ gặp chị có vài lần nhưng sao em thấy mến chị quá.  Chị hiền lành, không nói nhiều, chỉ ngồi trên ghế nhìn chồng cùng bạn bè chồng vui vẻ.  Hình như, hạnh phúc của chồng là hạnh phúc của chị, niềm vui của chồng là niềm vui của chị, tiếng cười của chồng là tiếng cười của chị.
Chị xứng đáng mang danh một người vợ đảm đang khéo léo, một người mẹ hiền…
Nhưng, những ngày vui ngắn ngủi đó đã qua mau.  Quá mau.  Mau hơn chúng ta tưởng…
Sức khỏe chị thay đổi nhanh chóng,  ngày một suy yếu.  Nhưng chị được may mắn xiết bao khi có được một người chồng luôn luôn ở bên cạnh chị, chăm sóc cho chị, lo từng miếng cơm manh áo.  Không phải một ngày, một năm, hay một chục năm, mà hằng mấy chục năm trời, bắt đầu từ những ngày khi mới yêu nhau, khi hai mái đầu còn xanh, qua những thăng trầm thay đổi của cuộc đời, những giây phút huy hoàng cũng như lúc tăm tối, qua những nụ cười hay tiếng khóc, cho đến lúc cả hai mái đầu đều bạc, con cái nên thân nên người rồi cất cánh ra đi, anh luôn luôn ở mãi bên chị. 
Anh luôn luôn ở mãi bên chị như gió không thể nào bỏ mây, như chúa Sơn Lâm không thể bỏ rừng, như Phượng Hoàng không thể nào bỏ núi, như đáy linh hồn rướm máu của người phi công lưu lạc, luôn luôn ấp ủ, không thể nào bỏ được không gian, những vùng trời tuy bập bùng lửa đạn nhưng thân thiết và đầy oanh liệt…
Không quân danh tiếng muôn đời là danh tiếng ở những giây phút này đấy, anh Thành ạ.  Mấy chục năm trời thật là oanh liệt mà anh đã sống qua.  Chuyện này con cái anh biết, anh em bạn bè biết…
Hôm qua nói chuyện với anh, giọng anh vẫn bình thản—bình thản như bao nhiêu năm qua, anh đã âm thầm lo lắng cho chị, không một lời thở than, không một lần kể công, và anh bảo:  Anh là phi công khu trc mà chú út, còn bom dưới cánh và còn xăng thì đâu có b mc tiêu mà v được.”
Ôi, oanh liệt thay, lời nói rất là đơn giản nhưng chân tình của một phi công khu trục QLVNCH.
Xin chia buồn với anh, anh Thành.  Anh vừa làm xong một chuyện lớn nữa của  đời mình.  Một chuyện lớn trong nhiều chuyện lớn khác trong đời mà anh đã làm.  Anh rất đáng hãnh diện là một phi công khu trục của QLVNCH.
Nguyện xin linh hồn chị được hưởng phúc trên Thiên Đàng.
Quý mến anh chị vô cùng,
 
Chú út 114 và gia đình
Viết cho một Phượng Hoàng F-5, bỗng dung trở thành cô đơn nhất mùa Giáng Sinh năm nay, 2017…
Đại diện gia đình bạn bè và anh em:
Lê Xuân Tâm, Nguyễn Lập Đông, Lý Tống, Nguyễn Khoa Lộc, Nguyễn Đình Toàn, Phạm Thiên Lý, Nguyễn Văn Thành (Austin)
Đường đi khó, không khó vì ngăn sông cách núi, mà khó vì lòng người ngại núi e sông... (NBH)
Truong Son Le Xuan Nhi
tslxnhi@aol.com

Wednesday, December 6, 2017

Cựu Trung Úy Không Quân : TRẦN - THẢNH

Sq: 69/601.495 . Cấp bậc: Tr/úy CLQ .
Đ/vị: Trung Tâm Huấn Luyện Không Quân Nha Trang.
         Trưởng kho Vũ Khí Đạn Dược ( 6434 ) .
       - Liên đoàn trưởng:  Tr/úy : Lê - Công - Hiếu .
       -Đoàn trưởng tiếp liệu:  Đ/úy: Lê - Văn - Xuân .
Năm 1995, Bị bịnh Tai Biến Mạch Máu Não, Liệt hai chi (Tay và Chân phải) .
Hiện Nay, Bệnh thêm nặng, Gia Đình gặp Khó Khăn. Gởi Thư Xin các Niên Trưởng, các Bạn Đồng Ngũ trong Binh Chủng Không Quân, Yễm Trợ một phần kinh phí để chữa bịnh, với tinh thần: Không Quân , Không Bỏ Anh Em, Không Bỏ Bạn Bè. Kính Mong, Quý Niên Trưởng, Quý Chiến Hữu Không Quân. Thương Tình Giúp Đở .
Đ/chỉ: Tổ 1, Thôn Xuân Lạc, xã Vỉnh Ngọc, TP Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa .
Đ/thoại: 02583.890.418
 




 

Monday, November 20, 2017

Hội Ngộ SVSQ KQ Liên Khóa 72-73 tại Houston, năm 2018

Các Bạn trong BTC Hội Ngộ SVSQ KQ Liên Khóa 72-73 tại Houston, năm 2018 thân mến,


Thật vui mừng, hứng khởi, thích thú khi đọc Thông Báo Số 1 của Các Bạn,



Gần nửa thế kỷ, mà Tình Bạn, Tình Đồng Đội của chúng ta vẫn không phai nhòa! (Lại còn có vẻ càng ngày càng đậm đà thêm nữa chứ!)


Người ta nói: “Trẻ tìm tình, già tìm bạn!” Anh Em chúng ta thật may mắn, cứ 2 năm lại có cơ hội gặp nhau một lần, đây là miềm an ủi rất lớn của những….”Người Lính già, xa quê hương!” Quý lắm! Chẳng có gì mua được tấm chân tình này cả. Đi đâu mà kiếm!



Nhất là những người Bạn, cùng có một kỷ niệm thời trai trẻ với nhau khi quê hương trong thời chinh chiến.

Tình Bạn là đóa Hồng không gai, luôn tỏa mùi hương, đậm đà, nhưng an toàn, thấm thía! Món quà quý báu này, không phải ai Trời cũng cho đâu.



Hồi Hải (phè) tổ chức tại San Jose, rất nhiều hội đoàn Quân Đội, nhiều quân binh chủng trong vùng, rất “ghen” với những cuộc Hội Ngộ truyền thống Liên Khóa của chúng ta thực hiện liên tục, bền bỉ. Đúng nghĩa “Không Quân, không bỏ anh em, không bỏ bạn bè.” 42 năm qua, vẫn chứng minh bằng việc làm! không nói suông. Cảm tạ tất cả các Bạn trong BTC và Phu Nhân trong công tác khó khăn, nhiêu khê này.



Xin được nhắn nhủ trong bổn phận góp thêm xăng với các Bạn:



- Trong thông báo số 2, xin các bạn cho địa chỉ liên lạc, để Hải phè có nơi gởi tấm chi phiếu 1 ngàn đô yểm trợ như đã hứa. 


- Xin nhắc lại, về đặc san Hội Ngộ Kỳ 7, Hải rất vui sướng yểm trợ toàn bộ chi phí in ấn đặc san, (khoảng 3 ngàn đô) như các cuộc Hội Ngộ vừa qua.



Hy vọng chút đóng góp của Hải, giúp Các Bạn trong BTC lên chút tinh thần làm việc hăng say hơn.


Thân chúc thành công, nhìn qua chương trình, thì đây đúng là cuộc Hội Ngộ…nhớ đời!  Bạn nào không tham gia, thì... kiếp sau vẫn còn hối hận! (Hu!Hu!)  Nhớ sửa soạn ghi danh ngay!  Lẹ dzùm!  Lẹ dzùm!  Để BTC yên tâm. 



Chúc các Bạn trong BTC và Gia Đình an vui, sức khỏe, hạnh phúc và thành công nhé. 


Tình thân, Hải phè.


Inline image 3
2017-11-19 6:52 GMT-08:00 SANG VUONG <sangv73a@yahoo.com>:

Live well, laugh often, love much!

TIN HỌP MẶT




Thông báo số 1
Các bạn SVSQKQ LK72-73 thân mến,
Hơn 43 năm qua, đàn chim non đã rời tổ ấm tung bay khắp bốn phương trời tìm cuộc sống mới, lúc nào cũng mang theo những kỷ niệm vui buồn của những ngày chung sống ở quân trường. Khởi đầu là trại tạm trú ở Tân Sơn Nhất, đến TTHLKQ Nha Trang qua các trại Ngân Hà, Phi Dũng, Thùy Dương, Hoàng Yến, Thiên Nga. Rồi vượt qua các lớp Anh ngữ ở các trường Sinh Ngữ Quân Đội, trường Anh Ngữ, Lackland AFB; để đến các lớp bay ở trường Phi Hành Nha Trang, Phan Rang, căn cứ Biên Hoà, Cần Thơ, Đà Nẵng, Medina AFB, Shepard AFB, Webb AFB, hoặc Fort Rucker. Cuối cùng là các lớp Điều Chỉnh Sĩ Quan. Biết bao nhiêu kỷ niệm đã in sâu trong tâm tư, chực tuôn trào mỗi khi nhắc đến tên các trại và trường mà mình quen thuộc. 
Chúng tôi, một nhóm SVSQKQ Houston, được hân hạnh tổ chức buổi hội ngộ LK72-73, và sẽ cố gắng làm gợi lại những hình ảnh, kỷ niệm của một thời làm SVSQ qua hai đêm Tiền Phi và Hội Ngộ. Ước mong các bạn SVSQ, niên trưởng, cán bộ quân trường và thân hữu sẽ tham dự đông đảo để chúng ta cùng nhau hàn huyên tâm sự và ôn lại những kỷ niệm đẹp qua buổi họp mặt với chủ đề “Một Thời Để Nhớ” Chương trình hội ngộ SVSQKQ LK72-73 như sau:

1. Ngày 26 tháng 10 năm 2018a.Viếng thăm Trung Tâm NASA (9:00AM-2:00PM) 
· Pick up at Hotel Marriot West Chase at 8:30AM
b. 
Tiền Phi (5:00PM-12:00AM)· Nhà hàng Kim Sơn
10603 Bellaire Blvd, Houston, TX 77072
Điện thoại: (281)-598-1777

2. Ngày 27 tháng 10 năm 2018
Hội ngộ (5:00PM -12:00AM) 
· Houston Marriot West Chase
2900 Briarpark Dr, Houston, TX 77042
Điện thoại: (713)-978-7400 
· Nghi lễ với sự đóng góp của toán Hầu Quốc Quân Kỳ SVSQKQ LK72-73 Nam California
· Văn nghệ do ban nhạc CBC danh tiếng một thời ở Việt Nam với các ca sĩ Bích Loan, Marie Louise, Michelle và sự đóng góp đặc biệt của ca sĩ Hồ Hoàng Yến
3. Ngày 28 tháng 10 đến 03 tháng 11 năm 2018 
Caribbean Cruise
 7 ngày Khởi hành từ Galveston, TX và đi Roatan, Honduras; Maya, Mexico; 
Cosumel, Mexico
 trở về Galveston,TX 

Chi tiết ghi danh sẽ được thông báo trong thông tin kế tiếp.
 

Thân kính, 
Thay mặt ban tổ chức LK72-73 
KQ Phạm Ngọc Giao 72C